Theo lệnh của tướng quân, hàng ngàn lính Bát Kỳ mang theo v·ũ k·hí và mặc giáp ùa ra bao vây đám người b·iểu t·ình, họ thẳng đ·ánh đ·ập và bắt giam mọi kẻ chống đối.
Lúc này, đám đông b·iểu t·ình mới nhận ra sự việc không đơn giản như họ nghĩ:
- Á, đừng đánh tôi!
- Á đừng, tha cho tôi!
- Không, tôi không biết gì cả, có người bảo rằng tham gia b·iểu t·ình sẽ có bánh mì và gạo.
Tiếng kêu hỗn loạn thảm thiết vang lên, đám đông chạy lộn xộn tìm đường bỏ chạy.
Và trong sự hỗn loạn đó, những người bịt mặt rút súng ra bắn:
- Đoàng!
- Đoàng!
- Đoàng!
Hàng chục người b·iểu t·ình ở phía sau đột nhiên b·ị b·ắn c·hết không rõ lý do.
Đó chính là những gián điệp được tây dương cài sẵn hô toáng lên:
- Triều đình g·iết người!
- Hôn quân g·iết người!
- Chạy mau, lũ g·iết người!
Cả phe b·iểu t·ình lẫn q·uân đ·ội trấn áp đều ngớ người trước sự kiện đột xuất này.
Bởi vì cả hai phe đều không muốn có n·gười c·hết, chỉ bọn phản loạn đục nước béo cò mới muốn tạo cơ hội kích động.
Nhưng ngay trong thời điểm hỗn loạn, không ai có thể đứng ra giải thích, các tay súng bịt mặt lấy lý do “bảo vệ dân chủ” b·ắn c·hết binh lính Mãn Thanh, ép cả hai phe lao vào một cuộc xung đột đẫm máu bất đắc dĩ.
Không ít người vốn dĩ chỉ bị dụ dỗ tham gia vào cách mạng màu ở Mãn Thanh chỉ vì một cái bánh mì, một cân gạo mà c·hết không rõ lý do.
Khi tàn cuộc, các tay súng bí mật bịt mặt đã rút đi từ lâu, để lại khung cảnh hoang tàn đổ nát và mọi hậu quả do chính người dân Mãn Thanh gánh chịu.
Ở phương xa, các quan chức tây dương gật đầu với nhau, bí mật hạ lệnh chụp ảnh lại lấy chứng sứ, sau đó tiếp tục chiến dịch.
Ngay ngày hôm sau, thông tin về Mãn thanh đàn áp cải cách, kiên quyết thân phe Đại Việt độc tài, đàn áp đẫm máu lan truyền khắp nơi thông qua truyền thông phương tây.
Dưới sự xúi dục và tiền bơm vào, một số kẻ âm mưu phát động “cách mạng Đại Hạ” lan rộng ra nhằm biến Mãn Thanh thành thuộc địa của tây dương.
Từ Mãn Thanh, phong trào cách mạng màu lan rộng sang cả Triều Tiên, Nhật Bản, Long Quốc, Dưa Lạc, Xiêm… tạo thành một sự kiện được gọi là mùa xuân châu á.
Cùng lúc đó, hạm đội của tây dương mon men chạy vào biển đông, chuẩn bị lấy danh nghĩa vì “dân chủ phương tây” mà can thiệp quân sự.
Nhưng người Anh trước tiên cần phải bước qua hệ thống phòng thủ của Đại Việt trước cái đã.
- Lãnh tụ, tàu tuần tra phát hiện hạm đội và binh lính Anh – Pháp lên đường đổ bộ vào Xiêm và Mãn Thanh.
- Hạm đội Phú Quốc xin chỉ thị ứng phó.
Trong phòng làm việc quen thuộc, nữ sĩ quan hải quân phụ trách văn thư khẩn cấp báo cáo.
Trần Tí hơi ngẩng đầu, hỏi chuyện chi tiết:
- Lực lượng phía địch như thế nào?
- Dựa theo báo cáo sơ bộ, sẽ có khoảng bốn mươi ngàn lính đổ bộ và mười t·àu c·hiến hộ tống tới Mãn Thanh.
- Còn về chỗ Xiêm thì ít hơn nhiều, chỉ có khoảng một ngàn lính.
Đợt cách mạng màu này, hai địa điểm chủ chốt là Xiêm và Mãn thanh.
Bởi vì Nhật Bản cùng Long Quốc đều đủ sức tự mình trấn áp cách mạng màu, vua Xiêm cũng khá ổn, chỉ ngại nước ngoài can thiệp mà Đại Việt hiển nhiên sẽ chặt móng vuốt ngoại bang.
Riêng Mãn Thanh thì khác, bản thân triều đình của Đại Ngọc Nhi vốn đã suy yếu sau khi liên tục thua trận trước Đại Việt và Nhật Bản.
Cho dù không có tây dương can thiệp, chưa chắc Mãn Thanh đã đủ sức chống lại cách mạng màu trong nước.
Đã thế lòng dân bên trong cũng phân hóa nhiều phe, có thân Nhật, có thân Việt, có thân phương tây,… vô cùng hỗn loạn.
“Lúc này, mình có vài lựa chọn, hoặc là trực tiếp đưa quân vào can thiệp, đánh lui loạn đảng, ngăn cản chính quyền thân tây dương ở châu á.”
“Lựa chọn thứ hai là mở rộng Long Quốc lên phương bắc, tạo ra một chính quyền thân Việt đủ lớn để chống lại một chính quyền thân phương tây.”
“Hoặc chia cắt Mãn Thanh ra nhiều khu vực độc lập với nhau nhưng khuyết điểm là khó khống chế.”
Trần Tí thầm nghĩ trong lòng.
Với tư cách là siêu cường, Đại Việt chắc chắn phải ngăn cản móng vuốt của người tây dương thò vào khu vực châu á và dư sức dọn sạch b·ạo l·oạn.
Nhưng nếu đưa quân sang trực tiếp thì sẽ có cớ cho bọn người tây dương nói xấu, rơi vào thế tình ngay lý gian mà chưa chắc sau đó Mãn Thanh sẽ nhớ ơn.
Bài học từ Dưa Lạc vẫn còn đó.
Còn lựa chọn thứ hai thì sẽ tạo ra một Long Quốc mạnh hơn hiện tại.
Lòng người khó đoán, không ai biết khi mạnh lên thì Long Quốc sẽ nghĩ gì trong đầu.
Cũng có người nghĩ tới chuyện xâm lược, c·hiếm đ·óng toàn bộ Mãn Thanh nhưng nên nhớ dân số khổng lồ của họ.
Trong lịch sử, chinh phục trung nguyên có rất nhiều người từng làm nhưng tất cả sau đó đều bị đồng hóa ngược lại, Trần Tí không muốn mạo hiểm như vậy vì Đại việt có thể tự lực, tự cường hùng mạnh.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trần Tí quyết định như sau:
- Trước tiên tụ tập binh đoàn thiết giáp tới biên giới phía bắc, đồng thời chú ý theo dõi tình hình trận chiến.
- Cử hạm đội ngăn chặn quân Anh đổ bộ lên châu á, công khai phản đối việc người tây dương can thiệp vào một quốc gia khác có chủ quyền.
- Còn cụ thể xử trí như nếu phải xem xét tình hình thực tế.
Sĩ quan cúi đầu nhận lệnh rồi rời đi chuyển tin.
Sau đó, Trần Tí nói xong liền đứng dậy đi vào phòng bí mật, nơi có hệ thống an toàn cao hơn.
Ở đây, Trần Tí ra lệnh cho cấp dưới liên lạc với mật vụ ở Đức kích hoạt kế hoạch B, một kế hoạch đặc thù mà chỉ có những người quan trọng nhất Đại Việt biết tới.
- Báo cáo, kế hoạch B đã được khởi động, cần khoảng nửa tháng để mọi thứ vào vị trí!
Nghe đặc vụ của Mật Viện báo cáo, Trần Tí tỏ ra hài lòng với nụ cười trên môi.
Người Anh đã thò tay tới tận châu á cũng đừng trách Đại Việt không nể mặt.
- Đúng rồi, ông ấy thế nào?
- Lãnh tụ, sau khi chữa trị đã hồi phục.
- Ông ấy rất cảm ơn Đại Việt vì đã cứu mạng khỏi nanh vuốt của đế quốc tư bản.
Người mà Trần Tí nhắc đến ở nơi nghiêm mật thế này chắc chắn không phải người thường.
Tesla, người đàn ông tưởng chừng đ·ã c·hết tại đất Mỹ đã được bí mật đưa đến Đại Việt và cứu sống, trở thành một nhà khoa học phục vụ cho Đại Việt.
Còn về lý do vì sao đưa được Tesla về Đại Việt phải kể đến công lao của Trịnh Uyên.
Cả Murkoff lẫn Trịnh Uyên đều xem thường tác dụng của Tesla, bởi thế nên Trịnh Uyên cố tình bắn tin tức về về Đại Việt sau khi Tesla bị trúng đạn để lấy lòng tin.
Ở thời điểm đó, Tesla gần như cầm chắc c·ái c·hết và Trịnh Uyên tin tưởng Đại Việt sẽ không lãng phí tài nguyên bởi một người “vô tác dụng” sắp c·hết như Tesla.
Nhưng cô không ngờ được Trần Tí có tri thức tương lai, hiểu rõ tác dụng của những nhà khoa học vĩ đại kinh khủng thế nào, nhiều lúc quyết định cả vận mệnh quốc gia.
Thế là anh đã lập tức khởi động các mật vụ tại Mỹ, mua chuộc cảnh sát và dùng mọi biện pháp tạm thời giữ tính mạng cho Tesla, sau đó đưa về Đại Việt, sử dụng công nghệ y tế hiện đại nhất đương thời để cứu chữa.
Cuối cùng, với sự tận tình của đội ngũ y bác sĩ Đại Việt, Tesla đã có thể quẩy vinahouse với đôi dép lê cực dẻo.