“Mẹ tôi đang nằm trong tay các người có phải không?” Hai ngón tay Ninh Thư vuốt con dao, híp mắt nhắm ngay vào mặt Cung Dung.
“Cái dạng này của cô… tôi thật không biết phải nói thế nào, đừng có dùng dao chỉ vào tôi được không?” Cung Dung chậc lưỡi, “Tôi khát nước, cho tôi uống nước.”
Ninh Thư biểu tình lạnh lùng, “Anh đúng là đồ bỏ đi, chỉ biết uống nước, còn cần anh làm gì.”
“Mẹ cô đúng là đang nằm trong tay chúng tôi, nhưng là đưa đến bệnh viện tốt điều trị, dù sao cô cũng tham gia trò chơi, đối tốt với người nhà cô là nghĩa vụ của chúng tôi.”
Ninh Thư: …
Cmn, thật đúng là đang ở trong tay bọn họ.
“Có điều cô bắt cóc tôi, hiện tại tình huống của mẹ cô thế nào tôi cũng không biết.” Cung Dung rất không có thành ý buông tay đầu hàng.
Ninh Thư dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Mẹ nguyên chủ bị nhiễm trùng đường tiểu rất nghiêm trọng, nếu như ngừng trị liệu thì sống chết không rõ.
Nguyên chủ chết trên đảo hoang, chẳng lẽ Cung gia thật sự chi tiền giúp mẹ nguyên chủ phẫu thuật?
Ninh Thư dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Cung Dung, lời hắn nói một chữ cũng không thể tin.
Cuối cùng chỉ có một người nhận được một ngàn vạn, hơn nữa tiền vừa đến lại phải đối mặt với tai ương.
Mẹ nó, tức thật, Ninh Thư đâm một dao lên đùi Cung Dung.
Cung Dung: …
Người phụ nữ này hỉ nộ vô thường, đúng là đồ điên.
Ninh Thư vươn lưỡi liếm con dao đầy máu, nhìn chằm chằm Cung Dung.
Sắc mặt Cung Dung rất trắng, có điều vẫn nháy nháy mắt, “Cô như vậy thật hấp dẫn.”