Cháy Bỏng - Khước Nha

Chương 16: Khiến anh càng lún sâu vào hơn



Qua đêm Giáng Sinh không bao lâu đã đến Tết Dương lịch.

Năm nay, trường Tam Trung không thuê hội trường của Đại học F để tổ chức dạ hội như mọi năm— nghe nói trường người ta cũng có hoạt động riêng.

Vì thế, chiều ngày 31 không có tiết học, các lớp tự tổ chức chương trình trong lớp mình.

Vừa học xong bốn tiết buổi sáng, cả lớp nhanh chóng giải quyết bữa trưa, rồi hăng hái bắt tay vào chuẩn bị.

Nam sinh thì dọn dẹp bàn ghế, chừa ra khoảng trống cho phần biểu diễn.
Nữ sinh thì trang trí, dán hoa cửa sổ, treo dây kim tuyến— đều là đồ mua sẵn từ trước.

Chưa đến hai giờ, mọi thứ đã đâu vào đấy.

Cả lớp ngồi quây thành vòng tròn, trước mặt mỗi người đều bày sẵn đống đồ ăn vặt bình dân số lượng lớn— hạt dưa, cơm cháy, bánh quẩy cay— được mua bằng quỹ lớp.
Cốc nhựa được rót đầy Coca hoặc Sprite, không sang chảnh nhưng vẫn rôm rả khí thế.

Bầu không khí sôi nổi hẳn lên.

Nam sinh biết khuấy động không khí nhất lớp là người đầu tiên lên sân khấu, biểu diễn ảo thuật với bài.
Nhưng còn chưa ra hết chiêu, vài lá bài giấu trong tay áo đã rụng lộp bộp xuống đất—

Cả lớp cười nghiêng ngả.

Lớp trưởng cầm loa mượn từ phòng giáo viên, làm bộ MC chuyên nghiệp:

"Tiếp theo, xin mời bạn Tiết Giai Oánh với tiết mục nhảy hiện đại! Cả lớp vỗ tay nào!"

Tiết Giai Oánh cởi phăng áo lông, để lộ chiếc áo T-shirt bó sát, hở ra một đoạn eo trắng nõn, thấp thoáng cả lỗ rốn nhỏ xinh.

Lớp học bùng nổ ngay lập tức.

Mắt đám con trai sáng rỡ— vỗ tay như muốn rung cả phòng.

Tiết Giai Oánh rất thích cảm giác được chú ý, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu bước ra giữa lớp, múa một bài bốc lửa.

Kết thúc, cô nàng nhận về một tràng pháo tay vang dội.

Xuống sân khấu, cô ta còn hất cằm về phía Lâm Diểu, trong mắt lộ ra ý khiêu khích, như thể vừa đánh bại đối thủ.

Lâm Diểu nhìn thoáng qua, rồi thản nhiên nhặt một hạt đậu phộng lên bóc vỏ.

Tạ An Kỳ hơi không phục, khẽ thì thầm với cô:

"Diểu Diểu, cậu cũng biết múa mà, sao không đăng ký tiết mục?"

Lúc trước tám chuyện, Tạ An Kỳ có nghe cô kể từng học múa từ bé, mà lại là múa cổ điển—một kiểu rất mềm mại, thướt tha.
Với khuôn mặt và vóc dáng của cô, mà biểu diễn một bài, chắc chắn đẹp khỏi bàn!

Lâm Diểu học múa vì sở thích, chưa bao giờ thích phô trương, nhưng lý do quan trọng nhất là—

"Tớ sợ lạnh." Cô nói thật.

Tạ An Kỳ nghe xong, á khẩu.

Mà đúng thật, thời tiết chỉ khoảng một, hai độ, cô mặc áo lông dày sụ mà còn co ro trong cái lớp học không có máy sưởi này—

Huống hồ mặc váy mỏng mà múa!

Tiết Giai Oánh chỉ vì muốn nổi bật, mà còn mặc hẳn áo ngắn tay, đúng là liều thật...

Nghĩ vậy, cô cũng phục rồi.

Sau phần biểu diễn, cả lớp chuyển qua chơi "đánh trống chuyền hoa"*.
(*Đánh trống chuyền hoa [击鼓传花] là một trò chơi dân gian của Trung Quốc, một nhóm người ngồi lại thành vòng tròn, một người quay lưng lại với bọn họ (hoặc bịt mắt) để đánh trống, tiếng trống vang lên thì bắt đầu chuyền bông hoa (hoặc một vật nhỏ gì đó) đến khi tiếng trống dừng thì ngừng lại.)

Nhưng không có hoa, nên thay bằng một chai nước suối rỗng.

Lớp trưởng bật nhạc trên bục giảng—nhạc tắt đúng lúc chai rơi vào tay ai, người đó phải chịu phạt.

Bài nhạc bật lên cực kỳ sôi động, cả lớp ai nấy đều phấn khích.

Lâm Diểu xui xẻo, ngay vòng đầu tiên, chai nước vừa khéo rơi trúng tay cô đúng lúc nhạc dừng.

Mọi người lập tức ồn ào hò hét.

Mấy nam sinh càng hứng chí, có đứa cười hì hì quay sang lớp trưởng hỏi:

"Trong mấy tờ phạt có cái nào kiểu 'bế hoặc bích đông* một bạn khác giới trong lớp' không?"
(*Bích đông miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường.)

Đám con gái bị chọc đến mức chê bai ầm ĩ:

"Tôn Diệu Triết, mơ giữa ban ngày hả? Biết xấu hổ đi chứ!"

Lớp trưởng giả vờ ho khan, trịnh trọng nói:

"Chúng ta đang chơi một trò lành mạnh, nghiêm túc đấy nhé! Hơn nữa, thầy giám thị có thể đi tuần tra bất cứ lúc nào."

Vừa nói, vừa cầm một hộp giấy đi tới trước mặt Lâm Diểu:

"Nào, rút một tờ đi."

Lâm Diểu hơi căng thẳng, đưa tay chọn đại một tờ.

Tạ An Kỳ không đợi cô mở ra, đã hí hửng ghé lại xem, đọc to lên:

"Gọi điện cho người bạn khác giới thân nhất trong danh bạ, khi họ bắt máy nói 'Alo', bạn phải đọc nguyên câu thoại kinh điển của Sở Vũ Tiêm*."
(*Sở Vũ Tiêm là nhân vật nữ chính trong bộ phim "Cùng ngắm mưa sao băng" do Trịnh Sảng thủ vai.)

Đọc thoại cũng không phải vấn đề, cốt lõi là gọi cho người bạn khác giới thân nhất.

Thế này chẳng khác gì gián tiếp công khai—ít nhiều cũng có chút mập mờ.

Lớp lại một trận xôn xao, hú hét.

Mấy nam sinh còn cười quái dị, trêu chọc:

"Lớp trưởng, vừa nãy cậu còn bảo đây là trò chơi nghiêm túc cơ mà, giờ tự vả rồi à?"

Lớp trưởng cũng đau đầu lắm.

Viết thử thách vừa phải khuấy động không khí, lại không thể quá đà—căng thẳng chẳng khác nào giải bài toán khó.

Hiện tại, cả lớp đều hướng ánh mắt về phía Lâm Diểu, tò mò hóng chuyện, ai cũng háo hức chờ xem cô sẽ gọi cho ai.

Lâm Diểu cầm chặt điện thoại, do dự mấy giây, rồi bấm gọi một số và bật loa ngoài theo yêu cầu của trò chơi.

Tiếng chuông reo vài hồi, sau đó có người bắt máy.

"Alo, có chuyện gì thế?"

Giọng con trai trầm thấp, lười biếng, nghe cực kỳ quen thuộc.

Lâm Diểu nhìn câu thoại trên tờ giấy, còn chưa đọc đã thấy xấu hổ.

Nhưng không còn cách nào khác—đã chơi thì phải chịu, cô không thể nuốt lời.

Hít sâu một hơi, mặt đỏ bừng, cô đọc nhanh như chớp:

"Thứ nhất, tôi không phải chảnh chọe, tôi là đang phẫn nộ. Thứ hai, tôi không phải 'Này', tôi là Sở Vũ Tiêm."

Vừa dứt câu, mặt cô nóng đến mức sắp bốc khói—thật sự mất mặt quá đi mất!

Sợ Văn Dã tưởng mình bị gì, Lâm Diểu cuống quýt giải thích:

"Bọn em đang chơi trò chơi, ai thua thì phải gọi cho người bạn khác giới thân nhất trong danh bạ và đọc câu thoại này."

Bên kia im lặng vài giây.

Sau đó, một tiếng cười khẽ vang lên:

"Ừ, chơi tiếp đi. Lần sau cẩn thận một chút, đừng để thua nữa."

Lúc này, cả lớp mới sực nhớ ra giọng nói này là của ai.

Dù không cùng khối, nhưng Văn Dã từng không ít lần đọc kiểm điểm trước toàn trường vào sáng thứ Hai—sao bọn họ có thể quên được giọng này chứ?!

Nhưng khoan đã...

Từ khi nào mà đại ca của trường lại nói chuyện dịu dàng như thế này vậy?!

Quả nhiên, em gái lúc nào cũng được đối xử khác biệt!

Trò chơi tiếp tục, Lâm Diểu lần này tập trung hết mức, quyết tâm không để thua thêm lần nào nữa. May mắn là từ đó về sau cô đều tránh được các hình phạt xấu hổ.

Uống hơi nhiều nước ngọt, cô đi vệ sinh một lúc.

Khi quay lại, không khí trong lớp dường như đã nguội đi—bầu không khí sôi động khi nãy đã tan biến.

Lâm Diểu nhìn thấy chai nước khoáng dùng làm đạo cụ trò chơi đang nằm trong tay một nam sinh ít nói nhất lớp.

Đó là Tưởng Miểu—một cậu bạn luôn đeo cặp kính dày cộp, lúc nào cũng cắm đầu học bài nhưng thành tích lại không nổi bật.

Cậu ta hầu như không giao tiếp với ai, các hoạt động của đám con trai trong lớp cũng không bao giờ tham gia, nên sự tồn tại gần như bằng không.

Bây giờ, cậu ấy vẫn lặng lẽ cúi đầu, mái tóc hơi dài che khuất phần trên của kính.

Lâm Diểu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, định hỏi Tạ An Kỳ, thì cô nàng đột ngột đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, như đang gom hết can đảm để lên tiếng:

"Vậy... đổi tớ đối mắt với cậu ấy."

Lớp trưởng không muốn bầu không khí trở nên căng thẳng, nên cũng linh hoạt nói:

"Được rồi, vậy đổi người."

Tạ An Kỳ đi đến giữa lớp, hai má vẫn còn hơi đỏ, nhìn Tưởng Miểu:

"Cậu sẵn sàng chưa?"

Tưởng Miểu im lặng vài giây, sau đó nhẹ gật đầu:

"Rồi."

Hai người bắt đầu đối mắt.

Lớp trưởng giơ điện thoại lên bấm giờ:

"Ba mươi giây, OK!"

Đợi đến khi Tạ An Kỳ quay lại chỗ ngồi, Lâm Diểu cuối cùng cũng hiểu chuyện đã xảy ra.

Hình phạt mà Tưởng Miểu bốc trúng là phải đối mắt trong 30 giây với nữ sinh thứ năm ngồi bên trái cậu, không được cười.

Mà nữ sinh thứ năm ấy lại là Tống Vũ Đình.

Ngay khi nghe thấy tên mình, Tống Vũ Đình lập tức phản đối gay gắt.

"Thật ra hình phạt này cũng chẳng có gì to tát."

Tạ An Kỳ giải thích với Lâm Diểu, giọng điệu có chút bất mãn.

"Cậu ta vốn dĩ rất hay đùa giỡn với các nam sinh trong lớp mà. Nhưng không ngờ cậu ta chẳng những không chịu chơi, mà còn tỏ ra vô cùng ghét bỏ, còn nói kiểu ai thèm chơi với cậu ấy chứ, khiến Tưởng Miểu cực kỳ khó xử."

Nói đến đây, Tạ An Kỳ bĩu môi:

"Tớ nhìn không chịu nổi nữa, đành cắn răng lấy hết can đảm đứng ra."

Lâm Diểu khẽ cong mắt cười:

"Cậu tốt thật đấy."

Tạ An Kỳ bị khen đến mức hơi ngượng:

"Ây da, cũng không có gì. Chỉ là hồi cấp hai, tớ cũng từng bị cô lập, biết cảm giác đó khó chịu thế nào."

Buổi sinh hoạt lớp kết thúc lúc hơn bốn giờ chiều.

Mọi người cùng nhau dọn dẹp lại lớp học như cũ.

Lâm Diểu đeo cặp rời khỏi trường, vừa bước ra cổng đã nhìn thấy Trần Thụ Dư đứng đợi sẵn.

Hồi còn học chung, Trần Thụ Dư rất được bạn bè yêu quý, dù đã đi du học nhưng vẫn giữ liên lạc với nhiều người.

Lần này hiếm khi về nước, nên ai cũng muốn tụ tập một bữa.

Vì vậy, cậu ấy đã đặt trước một phòng KTV.

Cậu cũng mời Lâm Diểu, nói là tiện đường, nên đến đón cô cùng đi luôn.

Hôm nay, Trần Thụ Dư không đi xe nhà, thế nên hai người cùng nhau ra đường đón taxi.

Cậu vừa đi vừa cười nói:

"Chu Đồng Hâm cũng sẽ đến đấy."

"Chắc cậu ấy cũng nói với cậu rồi nhỉ? Tớ nhớ hồi lớp 10, hai người thân nhau lắm, làm gì cũng dính lấy nhau."

Lâm Diểu khẽ rủ mắt, không nói gì.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nam quen thuộc, mang theo phẫn nộ:

"Này anh Dã, bọn khốn bên trường nghề đúng là quá đáng lắm rồi!

Chúng nó ăn quỵt không trả tiền, còn đập nát quầy hàng của mẹ La Dương!

Bọn em đang kéo qua đó nói chuyện phải trái với chúng nó đây!"

"Anh Dã, anh có rảnh không? Nếu được thì đến một chuyến nhé, ngay con hẻm sau tiệm net Viên Mộng ấy."

"Dù gì cũng là địa bàn của bọn chúng, mà đám khốn ấy đông lắm, toàn đám côn đồ. Được rồi, bọn em qua trước, đợi anh đến!"

Lâm Diểu khựng lại, ngoảnh đầu nhìn.

Ba bóng người đang hùng hổ sải bước, trong đó có hai người cô nhận ra, chính là Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An.

Hai người họ cũng thấy cô, còn vẫy tay chào, sau đó tiếp tục xông thẳng về phía trước, khí thế bừng bừng.

Trần Thụ Dư không ngờ Lâm Diểu lại quen với mấy kẻ này.

Nghĩ đến dáng vẻ văng tục om sòm, gương mặt hùng hổ như sắp đánh nhau của bọn họ ban nãy, cậu cau mày, cảm thấy khó chịu thay cô.

Cậu ta tự cho là mình có ý tốt, khuyên bảo đầy thiện ý:

"Cậu đừng giao du với đám người đó thì hơn."

"Vừa nhìn đã biết là đám lêu lổng không lo học hành."

Lâm Diểu đang suy nghĩ xem có nên ngăn Văn Dã dính vào vụ đánh nhau này không.

Nghe cậu ta nói thế, giọng điệu đầy khinh miệt và sự kiêu ngạo vốn có, cô bỗng thấy khó chịu.

Lặng lẽ suy nghĩ một lúc, cô quyết định:

"Xin lỗi, tối nay tớ không đi nữa."

"Cậu cứ đi một mình đi."

Trần Thụ Dư cảm nhận được thái độ xa cách của cô, khó hiểu vô cùng.

Thấy cô còn định đi theo đám người đó, cậu vội nắm lấy tay cô:

"Mấy chuyện đánh nhau kiểu này, cậu đừng có dính vào."

Hai người đã học chung hơn một năm, nhưng đây là lần đầu tiên có tiếp xúc cơ thể.

Trái tim cậu đập loạn xạ, dứt khoát nói ra lời tỏ tình mà cậu đã bỏ lỡ vào đêm Giáng sinh:

"Lâm Diểu, thật ra từ năm lớp 10, tớ đã thích cậu rồi."

Lâm Diểu sững người một chút, sau đó rút tay khỏi lòng bàn tay cậu:

"Xin lỗi, tớ chưa từng có tình cảm gì vượt quá mức bạn bè với cậu cả."

Cô vẫn thấy không yên tâm, liền chạy theo lén bám đuôi phía sau đám Bành Nhất Phàm, không để bọn họ phát hiện.

Cô bám theo họ suốt quãng đường, cho đến khi đến một con hẻm cách trường hai con phố.

Ở đây, biển hiệu "Tiệm net Viên Mộng" sáng chói mắt, kế bên là một dãy hàng quán bán đồ ăn vặt.

Trước đây Tạ An Kỳ từng dặn dò cô không nên đến khu này.

Vì khu này gần một trường nghề, có nhiều tay côn đồ, trước đó Tạ An Kỳ từng bị chặn xin tiền ngay trong tiệm net này.

Bây giờ, nơi này loạn thành một đống.

Chảo bánh tiêu, bếp gas, chậu rửa mặt, xẻng, cùng đủ loại hũ gia vị bị quăng vương vãi trên mặt đất.

Người phụ nữ chủ quầy đã trung niên, vừa dùng đôi tay lạnh cóng vì rét buốt lau nước mắt, vừa cúi xuống nhặt lại những dụng cụ chưa bị hỏng.

Vây quanh bà là một đám thanh niên tóc nhuộm lòe loẹt, đầy hả hê mà thưởng thức "kiệt tác" của mình.

Bành Nhất Phàm là người xông lên đầu tiên, khí thế hừng hực, nhìn đám người kia mà quát lớn:

"Hôm nay tụi mày không bồi thường, không xin lỗi, thì đừng hòng rời đi!"

"Bồi thường cái con m* mày!"

Một tên nhuộm tóc tím khịt mũi, khinh khỉnh cười.

Hắn nhét hai tay vào túi, đá văng một chai tương cà dưới chân, cười ngang tàng:

"Tao ăn bánh tiêu ở đây mà cắn trúng đá. Không bắt con mụ này bồi thường tiền thuốc men đã là nhân nhượng lắm rồi."

"Mày nói láo!"

Một nam sinh đứng bên trái Bành Nhất Phàm, Lâm Diểu không quen biết, phẫn nộ quát lớn:

"Mẹ tao bán bánh tiêu ở đây bảy tám năm nay, sạch sẽ nhất khu này! Từ trước đến giờ làm gì có chuyện bánh có đá? Rõ ràng mày chỉ đang muốn quỵt tiền thôi!"

"Mày vừa nói ai quỵt tiền hả?!"

Tên tóc vàng tiến lên hai bước, tóm chặt cổ áo cậu ta.

Hai bên lập tức đánh nhau.

Bành Nhất Phàm bọn họ chỉ có ba người, trường nghề bên kia có tận năm, vừa vào trận đã rơi vào thế yếu.

Đúng lúc này, Văn Dã chạy từ đầu hẻm bên kia tới.

Anh một tay nắm lấy cánh tay tên tóc vàng, vặn mạnh quật hắn xuống đất.

Sau đó, một cú đá vào ngực tên tóc tím đang vung nắm đấm về phía Bành Nhất Phàm.

Chỉ trong chớp mắt, đám học sinh trường nghề không còn sức phản kháng.

Nhưng ngay sau đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa, ngày càng gần.

Hai cảnh sát trẻ bước xuống, quát lớn:

"Dừng tay hết cho tôi!"

Chiếc xe cảnh sát loại trung chở đầy người.

Đám học sinh trường nghề mặt mũi bầm dập, ngay cả Bành Nhất Phàm bọn họ cũng không ai nguyên vẹn, trầy trụa không ít.

Người duy nhất không bị thương, lại chính là Văn Dã.

Nhưng sắc mặt anh lúc này còn khó coi hơn bất cứ ai.

Cằm anh siết chặt, đôi mắt đen kịt, từ đầu đến cuối chỉ quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, thậm chí không dám liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình.

Anh không biết tại sao Lâm Diểu lại có mặt ở đây.

Chuyện anh đánh nhau để cô nhìn thấy đã đủ tệ lắm rồi, bây giờ lại còn liên lụy đến cô phải lên đồn lấy lời khai.

Ai rảnh rỗi lại muốn vào đồn cảnh sát chứ?

Hôm nay còn là đêm Giao thừa.

Cô là một học sinh ngoan, cả đời này chắc chưa từng bước chân vào đồn cảnh sát.

Không biết lát nữa có sợ không.

Văn Dã nghĩ linh tinh đủ thứ, càng nghĩ càng bực bội.

Đột nhiên, mu bàn tay anh bị một thứ gì đó mát lạnh phủ lên.

Mềm mềm.

Rồi nó nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Trái tim Văn Dã rung lên dữ dội.

Anh không thể tin nổi mà quay đầu lại.

Bắt gặp đôi mắt trong veo, sạch sẽ của cô gái nhỏ.

Giọng cô mềm mại, nhẹ nhàng, mang theo chút ý an ủi.

"Anh đừng lo."

"Em có thể làm chứng cho anh."

"Lúc nãy trốn đi, em đã lén quay lại video."

"Có thể chứng minh bọn họ là người gây chuyện trước, còn anh là người thấy chuyện bất bình mà giúp đỡ."

Nói xong, môi cô khẽ cong, má lúm đồng tiền hiện lên nhàn nhạt.

Giống như một cái bẫy nhỏ.

Khiến anh càng lún sâu vào hơn.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.