Cháy Bỏng - Khước Nha

Chương 21: Vị thần hộ mệnh



Ngày thứ hai khai giảng, cũng là lúc bắt đầu học tự học buổi tối.

Tám giờ rưỡi, tiếng chuông tan học vang lên, các bạn cùng lớp háo hức thu dọn cặp sách chuẩn bị ra về.

Những chuyện xảy ra chiều hôm qua vẫn còn in sâu trong tâm trí, Lâm Diểu siết chặt cây bút nước trong tay, nghiêng đầu nói với Tạ An Kỳ:

"Tớ muốn ở lại lớp làm bài tập một lúc, Tiểu Kỳ cậu về trước đi."

Tạ An Kỳ nghe vậy, không hề nghi ngờ:

"Diểu Diểu, cậu chăm học quá đó. Nhưng buổi tối trời lạnh lắm, cậu nhớ về sớm nha."

"Ừ, tớ biết rồi." Lâm Diểu gật đầu.

Trong lớp vẫn còn vài bạn nội trú tiếp tục ở lại tự học. Cô viết xong mấy bài đọc hiểu trong sách bài tập tiếng Anh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên bảng đen.

Chín giờ hai mươi phút.

Trường học trở nên yên tĩnh, ngoài hành lang chỉ còn tiếng bước chân của thầy cô đi tuần và tiếng gió rít qua cửa sổ.

Trong lớp không có máy sưởi, buổi tối lại càng lạnh hơn. Lâm Diểu xoa xoa đôi bàn tay lạnh buốt, rồi lấy ra tập đề ôn thi toán từ hộc bàn.

Cô vẫn chưa muốn về nhà.

Vừa làm xong mấy câu trắc nghiệm, điện thoại trong cặp bất chợt rung lên.

Lâm Diểu lấy ra xem, thấy là Văn Dã gọi tới, cô lập tức chạy ra ngoài hành lang nghe máy.

"Alo, sao em vẫn chưa về nhà?"

Giọng Văn Dã truyền đến từ đầu dây bên kia, nghe có vẻ hơi sốt ruột.

"Em đang làm bài tập trong lớp." Lâm Diểu vừa nói xong liền nhận ra điều gì đó, ngạc nhiên hỏi: "Anh về nhà rồi à?"

Bình thường, anh không học tự học buổi tối mà đến tiệm xăm, sớm nhất cũng phải hơn mười một giờ mới về.

"Ừ." Văn Dã đáp một tiếng, rồi hỏi: "Em định học đến mấy giờ? Lát nữa gọi cho anh, anh qua đón."

Lâm Diểu không muốn làm phiền anh, buột miệng từ chối: "Không cần đâu."

"Cái gì mà không cần?" Giọng người bên kia rõ ràng không vui. "Trời đông giá rét, giờ này ngoài đường vắng tanh, nếu em về trễ một chút, lỡ như gặp phải đám lưu manh côn đồ thì sao? Em có hét rách cổ họng cũng không ai đến cứu đâu."

"Lỡ mà gặp bọn buôn người, bị chúng nó kéo lên xe, đạp ga một phát là đưa đến vùng núi hẻo lánh bán đi thì sao?" Văn Dã càng nói càng nghiêm trọng, cuối cùng còn mang theo chút trách móc: "Con gái con đứa, sao chẳng có chút ý thức phòng thân nào vậy?"

Thật ra từ trường về nhà chỉ mất mười lăm phút đi bộ, dọc đường cũng có mấy cửa hàng còn sáng đèn. Ban nãy, Lâm Diểu không cảm thấy có gì đáng lo, nhưng bị anh dọa một hồi... lại thấy nguy hiểm rình rập khắp nơi.

"Vậy... vậy bây giờ em về ngay đây."

Trong nhà có Văn Dã, dù Văn Thiên Minh có muốn làm gì, cô cũng không còn sợ nữa. Hơn nữa, về sớm một chút cũng đỡ để anh phải ra ngoài đón mình vào đêm khuya.

Lâm Diểu vào lớp thu dọn cặp sách. So với cái lạnh trong phòng học, bên ngoài như một vùng băng giá thực sự. Gió bấc cắt da cắt thịt quất thẳng vào mặt, trên phố gần như chẳng thấy bóng người.

Cô cúi đầu, rảo bước trong cái rét căm căm. Đi được một nửa quãng đường, rẽ qua một góc phố, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng dáng cao gầy.

Dù khoảng cách còn xa, ánh đèn đường lờ mờ phủ lên người đó một lớp sương mỏng, nhưng vì quá mức quen thuộc, cô vẫn nhận ra ngay lập tức.

Lâm Diểu tăng tốc, chạy bước nhỏ về phía anh. Cô còn chưa kịp hỏi, Văn Dã đã hơi nhếch môi, nói trước: "Ra ngoài mua ít đồ, đúng lúc gặp em luôn, trùng hợp quá."

Bên cạnh có một tiệm tạp hóa nhỏ, Lâm Diểu đứng ngoài đợi. Chớp mắt một cái, anh đã bước ra, trong tay cầm chai nước khoáng mới mua.

Mở cửa vào nhà, Văn Thiên Minh đang ngồi trên sô pha xem bóng đá, vẻ mặt uể oải. Những kẻ nghiện cờ bạc, ngoài đánh bạc ra, chẳng còn hứng thú làm gì khác.

Nhưng giờ trong tay gã không còn một xu, muốn đi cũng chẳng được.

Vết thương sau đầu gã vẫn chưa lành, còn quấn băng. Hôm qua vì lục tìm thẻ ngân hàng rồi cãi nhau to với Triệu Mỹ Oanh, trên mặt lại có thêm mấy vết cào mới.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Văn Thiên Minh ngoảnh đầu lại.

Nhìn thấy Lâm Diểu, gã chống người ngồi thẳng dậy, môi mấp máy định nói gì đó.

Nhưng ngay giây tiếp theo, gã lại trông thấy thiếu niên đi sau cô.

Một tia sợ hãi lướt qua mắt Văn Thiên Minh, gã lập tức ngậm miệng, không dám hó hé một tiếng, chỉ lặng lẽ ngả người lại lên sô pha.

Lâm Diểu đổi giày rồi lên lầu, vào phòng tiếp tục làm bài. Văn Dã cũng trở về phòng, cả buổi tối, Văn Thiên Minh không dám giở trò gì.

Mấy ngày sau đó, tối nào Lâm Diểu cũng nhận được tin nhắn của Văn Dã, hỏi cô có ở lại lớp làm bài không, nếu về trễ thì anh sẽ đến đón.

Biết anh ở nhà, cô không còn nán lại trường quá lâu.

Ban đầu, cô còn tưởng rằng dạo này anh không có khách nên không ra tiệm.

Mãi đến Chủ nhật, khi cô được nghỉ, Văn Dã vẫn ở nhà, Lâm Diểu mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô chợt nhớ đến câu nói hôm ấy, khi anh đập Văn Thiên Minh một phát rồi nhìn cô nói:

"Có anh ở đây, sau này chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."

Thì ra đó không phải một lời hứa suông. Anh luôn im lặng nhưng lại thực sự làm được, giống như một vị thần hộ mệnh của cô.

Nhận ra điều này, Lâm Diểu lập tức đặt bút xuống, đi đến gõ cửa phòng bên cạnh.

Văn Dã mở cửa, bên trong, trên bàn là một bản phác thảo hình xăm nét đen trắng, dù chưa hoàn thành nhưng có thể thấy nó khá phức tạp, nét vẽ của anh cũng rất chắc tay.

"Có phải vì em nên mấy ngày nay anh không đến tiệm không?" Cô ngước mắt nhìn anh, hỏi thẳng.

"Nghĩ linh tinh gì thế." Văn Dã đẩy lưỡi chống vào cằm, cười lười biếng phủ nhận: "Dạo này ế khách, anh ra đó làm gì."

Lâm Diểu nghe vậy không nói gì, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn anh, yên lặng nhưng bướng bỉnh, cứ như thể nếu anh không nói thật thì cô sẽ không bỏ qua.

Văn Dã chịu không nổi dáng vẻ này của cô, đành thở dài bất lực: "Văn Thiên Minh đã mặt dày đến mức đó rồi, anh có thể yên tâm để em ở nhà một mình sao?"

Anh nhếch môi, giọng điệu thoải mái: "Với lại, anh cũng đâu thiếu tiền. Ngày nào cũng cầm súng xăm vài tiếng đồng hồ, cổ tay sắp rụng đến nơi rồi, nghỉ ngơi mấy ngày không được à?"

Lâm Diểu biết anh nói vậy là để cô bớt áy náy.

Hàng mi cô khẽ động, chợt nghĩ ra một cách, bèn ngước mắt nhìn anh:

"Vậy... em có thể đến tiệm xăm của anh làm bài tập không?"

Chiếc ổ khóa sắt trên cửa tiệm xăm được Văn Dã mở ra. Anh đẩy cửa vào, bật đèn, nhanh chóng thu dọn đống đồ lộn xộn trên bàn, rồi kéo một chiếc ghế nhỏ đến bên cạnh.

"Em ngồi đây làm bài trước đi, anh ra ngoài một lát."

"Ồ, được ạ." Lâm Diểu ngồi xuống, đặt cặp lên đùi, lấy bài tập ra làm.

Cô mới làm được nửa đề thì Văn Dã quay về. Hai tay anh đều xách đồ, dùng khuỷu tay đẩy cửa kính bước vào.

Lâm Diểu thấy anh xách hai chiếc hộp giấy, một hộp ghi tên một thương hiệu máy sưởi mini, hộp còn lại là đèn bàn ba chế độ bảo vệ mắt.

Văn Dã thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, vừa mở hộp giấy vừa nói: "Hai cánh cửa này không đóng kín được, gió sẽ lùa vào. Có cái máy sưởi mini bên cạnh, em sẽ ấm hơn."

Nói rồi, anh lục trong ngăn kéo tìm một ổ cắm điện, cắm máy sưởi vào rồi đặt nó bên chân cô. Sau đó, anhđặt đèn bàn lên bàn, chỉnh sang mức sáng nhất.

Vốn dĩ ánh sáng trong tiệm có chút tối, bây giờ sáng hơn nhiều.

Chân và bàn chân Lâm Diểu vốn hơi lạnh, nhưng được máy sưởi hong một lúc thì ấm lên nhanh chóng.

Không bao lâu sau, cửa kính lại bị đẩy ra, một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi bước vào. Hắn có thân hình vạm vỡ, hơi béo.

Nghe thấy tiếng động, Lâm Diểu theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Bốn mắt chạm nhau, gã béo nhìn gương mặt ngoan ngoãn của cô và tờ bài tập trên bàn, thoáng sững sờ, có vẻ hơi nghi ngờ mình vào nhầm chỗ.

Đến khi Văn Dã bước ra từ sau tấm bình phong, ánh mắt ngơ ngác của hắn mới rời khỏi Lâm Diểu, chuyển sang anh, đầy khó hiểu: "Văn Dã, ai đây?"

Văn Dã: "Em gái tôi."

"Nhìn ngoan quá nhỉ. Ô hô, tờ đề toán này sắp viết kín luôn rồi, giỏi thật." Gã béo cười cười, giọng điệu như đang khen một đứa trẻ.

Hắn còn định nói gì đó với Lâm Diểu, nhưng Văn Dã đã mất kiên nhẫn, túm hắn kéo vào sau tấm bình phong.

Văn Dã đeo khẩu trang, quấn băng chống trơn vào tay cầm của máy xăm, vén áo người đàn ông lên, rồi dùng bông cồn khử trùng vùng lưng mà hắn muốn xăm.

Gã béo vốn là khách quen, vô cùng thản nhiên ngồi trên ghế xăm, chống khuỷu tay lên tựa lưng ghế, thuận miệng nói chuyện với anh: "Dạo này mày làm ăn khấm khá ghê. Tao hẹn từ thứ Hai đến thứ Bảy, mày đều nói không có thời gian."

Bên ngoài tấm bình phong, ngòi bút của Lâm Diểu khựng lại một chút—quả nhiên, là cô làm lỡ công việc của anh.

Từ phía sau, giọng Văn Dã nhàn nhạt vọng ra: "Cắn răng chịu đau vào, đừng có r.ên rỉ trước mặt em gái tao, mất mặt chết đi được."

Ngay sau đó, âm thanh "rè rè" của máy xăm vang lên, xen lẫn tiếng hít khí đầy đau đớn của người đàn ông.

Tiếng động này kéo dài hơn bốn tiếng mà vẫn chưa xăm xong. Đến hơn tám giờ tối, Văn Dã mới cùng gã béo ra ngoài ăn cơm, chắc cũng chỉ tùy tiện ăn chút gì đó ở hàng quán ven đường, vì rất nhanh sau đó anh đã quay lại. Gã béo thì ngồi xổm ngoài cửa, liên tục hút thuốc để xoa dịu cơn đau như muốn lấy mạng trên lưng.

Lâm Diểu lúc này mới thật sự hiểu được lời Văn Dã nói lúc chiều—cầm máy xăm lên là phải giữ suốt mấy tiếng đồng hồ.

Cô đặt bút xuống, chủ động đề nghị: "Để em xoa bóp tay cho anh nhé?"

Văn Dã đang xem điện thoại, nghe vậy liền ngẩng đầu, nhất thời chưa phản ứng kịp: "Gì cơ?"

"Anh cầm máy xăm lâu như thế, cổ tay chắc chắn rất mỏi. Em xoa bóp giúp anh, có thể giảm bớt một chút."

Văn Dã định nói không cần, nhưng khi chạm vào đôi mắt chân thành của cô gái nhỏ, chẳng hiểu sao lại đưa tay phải về phía cô.

Lâm Diểu khẽ cong môi, kéo ghế nhỏ lại gần hơn một chút, đầu ngón tay dùng lực vừa phải xoa bóp khớp cổ tay anh.

Ngón tay cô mềm mại, lại được sưởi ấm nhờ ngồi cạnh máy sưởi đã lâu. Khi ấn lên cổ tay anh, quả thật rất dễ chịu, sự mỏi mệt tích tụ cả buổi chiều như tan biến.

Nhưng đồng thời cũng có một cảm giác kỳ lạ, tê dại như có kiến bò, âm thầm gặm nhấm nơi lồng ng.ực—khó chịu đến mức yết hầu anh lăn lên lăn xuống vài lần.

Gã béo hút xong nửa bao thuốc rồi quay lại, vừa bước vào đã thấy cảnh tượng Lâm Diểu đang xoa bóp cổ tay cho Văn Dã. Cảnh tượng này lập tức khiến hắn cảm thấy cực kỳ bất công, ghen tị đến nỗi trong lòng chua xót không thôi.

"Đệch, tại sao ông đây chỉ có một thằng em trai vừa ngu ngốc vừa phiền phức, còn mày lại có một cô em gái còn chu đáo hơn cả áo bông nhỏ thế này hả?!"

Văn Dã hờ hững nâng mắt, lườm hắn một cái đầy bất mãn: "Nói chuyện cho văn minh, đừng có văng tục."

Sau đó, anh lại khẽ cong môi, nhìn Lâm Diểu nói: "Cảm ơn nhé, cổ tay anh hết mỏi rồi."

Lâm Diểu bắt đầu chạy đến tiệm xăm của Văn Dã mỗi ngày sau giờ tan học, đến Chủ nhật thậm chí còn dành cả ngày ở đó. So với ngôi nhà lúc nào cũng ngập trong cãi vã và bầu không khí căng thẳng, cô thà ở lại trong cửa tiệm chưa đến mười mét vuông của anh còn hơn.

Nửa phía trước của tiệm gần như trở thành "khu vực riêng" của cô. Trên bàn là sách vở, đề thi, trên ghế có miếng đệm ngồi do Văn Dã mua cho, còn trong ngăn kéo thì đầy ắp các loại đồ ăn vặt mà anh mang về.

Mùa đông trôi qua, xuân đến. Thoáng chốc đã sang tháng Tư, nhiệt độ dần tăng lên, chiếc lò sưởi nhỏ luôn đặt bên chân cô cuối cùng cũng được cất vào hộp giấy.

Đến mười một giờ đêm, Văn Dã kết thúc công việc, lại ngồi nghịch điện thoại thêm mười mấy phút. Đợi Lâm Diểu viết xong đề thi, anh mới đi tới, xách cặp sách của cô lên, khóa cửa tiệm rồi cùng cô rời đi.

Cơn gió đêm trở nên dịu dàng, thoang thoảng hương hoa hồng từ một góc sân nào đó. Rêu xanh trong các kẽ đá ven đường cũng dần chuyển sang sắc tươi non, có cả tiếng côn trùng kêu râm ran.

Hôm nay quầy khoai lang nướng không mở, nhưng có một quầy bán bánh hamburger trứng và bánh đậu đỏ. Văn Dã móc tiền lẻ ra, hỏi Lâm Diểu muốn ăn gì. Nghe cô chọn xong, anh đi mua hai chiếc hamburger trứng.

Bánh vừa làm xong còn hơi nóng, Lâm Diểu cầm trên tay mà chưa vội ăn. Chợt nhớ đến gì đó, cô quay sang nhìn Văn Dã, hỏi:

"Anh thấy dạo này em có phải mập lên không?"

Ở nhà không có cân để kiểm tra, nhưng cô cảm thấy rất có khả năng mình đã tăng cân rồi.

Dù sao thì cô cũng đã quen với việc cứ hoàn thành một môn bài tập là lại mở ngăn kéo lấy chút đồ ăn vặt. Mỗi tối tan học, cô còn có thêm bữa ăn khuya như thế này.

Văn Dã khẽ cười khinh một tiếng: "Em bị cận thị rồi à? Em có điểm nào dính dáng đến chữ 'mập' sao?"

Anh nhìn cô gái nhỏ dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng nõn đang ngước lên nhìn anh, giọng nói có phần không hài lòng:

"Em nhìn xem, mặt em có chút thịt nào không?"

Nói đến đây, dường như thuận tay, anh khẽ véo nhẹ lên má cô.

Cảm giác mềm mại đến khó tin, so với những lần xoa đầu trước đây, hành động này lại mang theo vài phần thân mật hơn.

Văn Dã lập tức rụt tay về, đầu ngón tay bất giác cọ cọ hai cái.

Anh giữ vững vẻ mặt nghiêm túc: "Cứ ăn thoải mái đi, em còn cách béo đến tám vạn dặm đấy."

Lâm Diểu cúi đầu, ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng.

Dường như trên gò má vẫn còn đọng lại cảm giác từ đầu ngón tay thô ráp của thiếu niên lướt qua.

Không biết vì sao, có chút hơi nóng.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.