Mãi lâu sau, sự tiếp xúc trên môi cô mới rời đi.
Hai gò má của Lâm Diểu đã nóng ran như bị lửa thiêu đốt. May mà Văn Dã không chạm vào mặt cô, nếu không nhất định sẽ nhận ra cô đang giả vờ ngủ.
Đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại tiếp tục suy nghĩ về suy đoán bất ngờ vừa lóe lên trong đầu mình.
Có vẻ cũng không hẳn là không thể.
Tối qua, vì muốn có chiếc vòng tay đó, cô đã chủ động hôn lên mặt anh, mà Văn Dã cũng không hề né tránh. Nếu như anh thực sự chỉ xem cô là em gái, đáng lẽ phải cảm thấy bài xích mới đúng chứ?
Hơn nữa, trước đây anh từng nói về mẫu người con gái anh thích, nào là thông minh, xinh đẹp, biết nhảy múa, mà trước đây cô cũng hội tụ đủ những điều đó mà.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy chắc chắn, trong lòng như có pháo hoa nổ tung, vừa ngượng ngùng vừa vui sướng.
Sợ cảm xúc của mình bị lộ ra ngoài, cô lập tức cắn chặt môi, nhưng rồi lại nhớ đến cảm giác khi Văn Dã dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve môi mình lúc nãy.
Rõ ràng chỉ là một cái chạm bằng đầu ngón tay, nhưng lại còn mờ ám hơn cả nụ hôn cô chủ động đặt lên mặt anh.
Một cảm giác khó nói nên lời, vừa xấu hổ lại vừa lạ lẫm, dâng lên trong lòng.
...
Lâm Diểu giả vờ ngủ mãi cho đến khi thực sự chìm vào giấc mơ.
Lần nữa tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã lờ mờ ánh sáng xanh nhạt của buổi sớm.
Văn Dã đã thức từ lâu. Anh gối đầu lên hai cánh tay khoanh lại, chân mày nhíu chặt, vẫn còn đang tự trách và hối hận vì hành động đường đột của mình tối qua, khi nhân lúc cô gái nhỏ ngủ say mà chạm vào cô.
Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, anh nghiêng đầu, bắt gặp đôi mắt mơ màng vừa mới mở của cô, giọng vẫn còn ngái ngủ hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Văn Dã cầm điện thoại lên bật sáng màn hình, giọng nói khàn khàn, trầm thấp và dịu dàng: "Mới sáu giờ rưỡi thôi, còn sớm lắm, ngủ thêm chút nữa đi."
Nghe anh nói xong, cô gái nhỏ ngoan ngoãn khép mắt lại, nhưng chỉ vài giây sau lại đột ngột mở ra, khiến Văn Dã có chút ngẩn người: "Sao thế?"
Lâm Diểu nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra đêm qua, gò má ửng đỏ, lúng túng nói dối: "Không có gì, chỉ là... không thấy buồn ngủ nữa."
"Vậy để anh dậy đi mua đồ ăn sáng cho em nhé. Em muốn ăn gì?"
Văn Dã vén chăn định ngồi dậy, nhưng Lâm Diểu lại ngăn anh lại, giọng nói mềm mại như nũng nịu: "Em còn chưa đói, buổi sáng trời lạnh như vậy, anh nằm thêm một lát đi, em cũng chưa muốn dậy mà."
"Vậy được, khi nào đói thì nói với anh."
Văn Dã quay sang nhìn cô, rồi lại hỏi: "Chân có lạnh nữa không? Lấy túi chườm ra đây, anh đi đổ nước nóng cho em."
"Không cần đâu." Lâm Diểu không muốn phiền phức như vậy.
"Sao mà không cần? Anh dám cá bây giờ chân em chắc chắn lạnh như đá."
Văn Dã vừa nói vừa mặc thêm một chiếc áo len, chuẩn bị xuống giường.
Lâm Diểu cuống lên, vội vàng duỗi chân ra chui vào chăn của anh, không biết xấu hổ mà lí nhí nói: "Thế... thế anh sưởi ấm giúp em đi, như vậy sẽ không lạnh nữa."
Hai bàn chân nhỏ bé, lạnh buốt của cô lại được đôi bàn tay ấm áp của chàng trai bao bọc lấy, còn dễ chịu hơn cả túi chườm, không quá nóng lúc đầu, cũng không nhanh chóng nguội đi như sau đó.
"Văn Dã, nếu như bệnh của em có thể chữa khỏi..." Cô li.ếm môi, nhẹ giọng nói.
"Không phải 'nếu như'." Văn Dã lập tức cắt ngang, chân mày khẽ nhíu lại, mang theo chút không vui vì cách dùng từ của cô.
Giọng anh chắc chắn và kiên định: "Mà là nhất định sẽ chữa khỏi."
Lâm Diểu ngoan ngoãn sửa lại lời: "Vậy đợi khi em khỏi bệnh, em muốn chuyển sang học ngành y, anh thấy có được không?"
Trước đây, cô học ngành báo chí, một phần vì có chút hứng thú, nhưng phần lớn là do lời khuyên của giáo viên khi chọn ngành, bảo rằng ngành này phù hợp với con gái, dễ tìm việc hơn.
Thế nhưng, suốt một năm nay, cô liên tục ra vào bệnh viện. Nơi từng xa lạ và đáng sợ này lại cho cô cơ hội để tiếp tục sống.
Cô bắt đầu có sự kính trọng sâu sắc hơn đối với nghề y, không chỉ hy vọng mình được cứu, mà còn mong rằng sau này có thể có khả năng chữa bệnh cứu người.
Văn Dã biết học y rất vất vả, trong lòng có chút không nỡ, nhưng vẫn ủng hộ quyết định của cô. Anh khẽ nhếch môi, bật cười: "Sao lại không được chứ? Cụm từ 'thiên thần áo trắng' đặt lên người em là hợp nhất rồi."
"Em còn muốn học nấu ăn nữa, đến lúc đó anh dạy em nhé."
Cô không có năng khiếu nấu ăn lắm, trước đây cũng từng thử làm theo công thức, nhưng thành phẩm ra sao thì... thật khó mà diễn tả nổi.
Văn Dã định nói rằng nấu ăn chẳng phải công việc dễ dàng gì, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, lại còn mệt và ám đầy mùi dầu mỡ.
Nhưng vì đây là một trong những mong ước của cô sau khi khỏi bệnh, anh vẫn đồng ý trước: "Chờ em khỏi bệnh, anh sẽ dạy em tất cả món tủ của anh."
Lâm Diểu vui vẻ cong khoé môi, sau này không cần mỗi bữa ăn đều để Văn Dã nấu nữa, cô cũng có thể phụ giúp một phần rồi.
"Em còn muốn..." Cô nuốt nước bọt, căng thẳng nói: "Muốn tìm một người bạn trai."
Tim Văn Dã khẽ khựng lại, khóe môi đang cong lên cũng dần hạ xuống.
Nhưng ngay sau đó, anh nghĩ lại—bây giờ chẳng phải là độ tuổi đẹp nhất để yêu đương sao? Không thể bắt cô giống như anh, cứ thế cô độc cả đời được.
Anh cắn chặt răng hàm, kìm nén sự bực bội mãnh liệt trong lòng cùng với cơn ghen tuông đối với người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện kia. Sau một hồi nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng vẫn bình tĩnh thốt ra một chữ, giọng điệu nhàn nhạt, không chút dao động: "Được."
Lâm Diểu: "Hừ."
Văn Dã khó hiểu ngẩng đầu, nhìn cô gái nhỏ vừa hừ nhẹ một tiếng.
"Sao anh không hỏi em thích kiểu con trai nào?" Lâm Diểu đỏ mặt, chu môi bất mãn.
Đây đúng là chuyện quan trọng cần hỏi rõ. Suýt chút nữa anh đã bị cơn ghen làm cho mụ mị đầu óc. Văn Dã điều chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: "Vậy em nói anh nghe xem nào."
"Em thích con trai cao ráo, phải cao hơn em một cái đầu. Còn phải đẹp trai nữa, kiểu mà nhìn qua có vẻ lạnh lùng, ngầu ngầu, nhưng thực chất lại rất tinh tế, có trách nhiệm, đáng tin cậy, và đặc biệt là phải đối xử tốt với em."
Cô chớp mắt, bổ sung thêm: "Còn phải có một kỹ năng đặc biệt nữa."
Văn Dã chăm chú lắng nghe. Nghe xong mấy tiêu chuẩn đơn giản của cô, anh chưa kịp nhận ra sự quen thuộc ẩn trong đó, lông mày đã nhíu chặt lại.
Chỉ có bấy nhiêu yêu cầu thôi sao?
"Thế còn học vấn? Gia cảnh?"
Lâm Diểu phồng má: "Đâu phải tuyển nhân viên, sao còn xét đến học vấn với gia cảnh chứ?"
Văn Dã thực sự cảm thấy mấy chương trình tư vấn tình cảm mà trước đây anh cho cô xem đều uổng phí rồi. Sao cô nhóc này vẫn có xu hướng yêu đương cảm tính thế này?
Không xét học vấn hay gia cảnh? Nếu đối phương chỉ tốt nghiệp cấp ba, làm sao có thể mang lại cho cô một cuộc sống tốt?
Lỡ như người đó có một ông bố ham mê cờ bạc, một bà mẹ bệnh nặng, và một đứa em gái còn đang đi học, mà cô thì lại cố chấp thích người ta, vậy sau này chẳng phải sẽ chịu khổ không hết sao?
Văn Dã nghĩ sẵn cả một bài thuyết giảng, chuẩn bị dạy dỗ cô một trận, chỉnh đốn lại suy nghĩ sai lệch này.
Nhưng ngay lúc đó, hàng mi dài của Lâm Diểu khẽ run, cô nhỏ giọng, mềm mại nói: "Ồ, còn một điều rất quan trọng nữa. Người em thích sẽ sẵn sàng sưởi ấm chân cho em vào mùa đông mà không thấy phiền."
Tim Văn Dã chấn động, lòng bàn tay vô thức siết chặt hơn, bao bọc đôi chân nhỏ đã sưởi ấm của cô càng chặt hơn.
Cảm giác quen thuộc mơ hồ khi nãy dần trở nên rõ ràng trong đầu anh. Một cơn sóng cảm xúc cuộn trào trong lòng.
Nói không vui mừng là giả, nhưng nhiều hơn cả là sự ngỡ ngàng không thể tin được.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung. Con ngươi đen láy của Văn Dã lặng thinh, nhưng như thể có một ngọn lửa đang âm thầm bùng cháy bên trong.
Lâm Diểu bỗng chột dạ, còn cảm thấy có chút không đúng lúc. Ai lại đi tỏ tình vào sáng sớm ngay trên giường thế này chứ?
Mặt cô đỏ bừng sắp nổ tung, vội chui đầu vào chăn, giọng nói nhỏ xíu, ấp úng nhưng vẫn nghe rõ sự lúng túng bên trong: "Em... em đói rồi, chúng ta đi ăn sáng đi."
⸻
Văn Dã hôm qua đã lấy số khám vào lúc mười giờ sáng, hai người ăn sáng xong liền đến bệnh viện.
Ở một bệnh viện lớn tại thủ đô, Lâm Diểu tận mắt chứng kiến cảnh tượng đông đúc thực sự. Sảnh chính, hành lang, thậm chí cả thang máy đều chật kín người, đủ mọi tầng lớp, nhiều người còn là từ các tỉnh khác đến, ăn mặc giản dị, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, nói chuyện mang theo giọng quê.
Có một bác nông dân gánh đòn gánh đứng ở quầy hướng dẫn để hỏi thăm. Hai chiếc sọt lớn trên vai ông nặng trĩu, một sọt đựng hành lý, một sọt khác đặt một đứa bé con.
Bệnh viện là nơi tập trung nhiều nỗi khổ nhất của đời người, nhưng đồng thời cũng là nơi hội tụ nhiều hy vọng nhất.
Văn Dã đã quá quen thuộc với quy trình khám bệnh. Anh cầm chứng minh thư của Lâm Diểu đi đăng ký, sau đó dẫn cô đến khu chờ khám, ngồi đợi đến lượt gọi số.
Chỗ này càng đông người hơn nữa. Có người mệt mỏi tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, có người lo lắng bất an nhìn quanh, cũng có người đang nghịch điện thoại, nhưng vẻ mặt ai nấy đều không giấu được tâm sự nặng nề.
Văn Dã thò tay vào túi quần, móc ra một đồng xu, khóe môi cong lên nhìn cô: "Muốn xem anh biểu diễn ảo thuật không?"
Mắt Lâm Diểu lập tức sáng lên: "Anh còn biết trò mới nữa à?"
Mỗi lần cô hóa trị, anh đều biểu diễn vài trò ảo thuật cho cô xem, giúp cô phân tán sự chú ý, làm dịu đi cơn đau do thuốc truyền vào cơ thể. Anh đã diễn rất nhiều lần rồi.
Văn Dã thò tay vào túi quần, móc ra một đồng xu, cười lười biếng: "Nhìn cho kỹ nhé."
Lâm Diểu tròn xoe mắt, chăm chú dõi theo.
Chỉ thấy bàn tay rộng lớn của anh nắm chặt đồng xu thành nắm đấm, tay còn lại đặt lên mu bàn tay, ấn nhẹ xuống rồi buông ra.
Đồng xu, lẽ ra phải nằm trong lòng bàn tay anh, vậy mà lại xuất hiện trên mu bàn tay một cách thần kỳ.
"Làm sao mà anh làm được vậy?" Lâm Diểu vẫn không nhìn ra sơ hở, giọng đầy kinh ngạc.
"Anh dạy em nhé."
Thời gian chờ đợi hơn một tiếng lẽ ra sẽ rất dài và nhàm chán, nhưng Lâm Diểu học mấy trò ảo thuật với Văn Dã, tự tìm niềm vui, nên cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Cuối cùng, số của họ cũng được gọi. Khi bước vào, vị chuyên gia chủ nhiệm đã ngoài sáu mươi hỏi han tình trạng bệnh của Lâm Diểu, xem xét kỹ chồng hồ sơ dày cộp những kết quả xét nghiệm trước đây mà Văn Dã đưa từ Bệnh viện Nhân dân Bình Thành.
Ông đeo kính, xem từng tờ một cách cẩn thận, sau đó yêu cầu cô chụp một loạt PET-CT mới. Đợi đến lúc nhận được kết quả đã là buổi chiều hai ngày sau.
Khi nhìn những tấm phim chụp, đôi chân mày của vị chủ nhiệm thoáng nhíu lại.
Bầu không khí vốn nhẹ nhõm giữa Lâm Diểu và Văn Dã lập tức bị một tầng mây đen bao phủ.
Ngay sau đó, họ nghe ông nói: "Tôi không khuyến nghị cháu sử dụng thuốc nhắm trúng đích vào thời điểm này. Hiệu quả hóa trị đợt hai của cháu tuy khá tốt, nhưng dựa vào kết quả phim chụp mới nhất, chưa đến ba tháng đã có dấu hiệu tái phát. Vì vậy, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, tôi khuyên các cháu nên nhanh chóng chuẩn bị cho ca ghép tủy."
Chỉ một câu nói mà với hai người vốn nghĩ rằng bệnh tình đã chuyển biến tốt, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Những hy vọng, những ước mơ tươi đẹp về một tương lai khỏe mạnh mà họ hào hứng bàn luận vào sáng hôm kia, nay bỗng chốc vỡ tan thành ảo ảnh.
So với hóa trị, ghép tủy là một phương pháp điều trị có rủi ro lớn hơn rất nhiều, với khả năng thất bại cao, nguy cơ thải ghép* cũng như nhiễm trùng luôn rình rập.
(*Thải ghép hay còn gọi là thải trừ trong ghép tạng là một quá trình trong đó hệ thống miễn dịch của người nhận cấy ghép từ chối, tấn công phá hủy cơ quan hoặc mô được cấy ghép.)
Họ còn cần tìm được mẫu ghép tủy phù hợp, và tiền là một vấn đề cấp bách trước mắt.
Bước ra khỏi bệnh viện, mặt trời đã lặn hẳn. Trời chiều nhập nhoạng, nhiệt độ giảm sâu, những cành cây trong khuôn viên xanh bị cơn gió bắc gào thét thổi qua, lay động dữ dội như những móng vuốt vươn ra trong đêm tối.
Văn Dã cầm chiếc mũ len trong tay, đội lên đầu cô. Lâm Diểu ngẩng lên nhìn anh, đôi môi vừa hé ra thì lập tức bị bàn tay ấm áp và khô ráo của anh áp lên, chặn lại.
Như có tâm linh tương thông, chàng trai cau mặt, trầm giọng cảnh cáo: "Không được nói những lời bi quan linh tinh."
"......"
Buổi tối, trở lại phòng khách sạn, Lâm Diểu đi tắm trước. Văn Dã ngồi trên giường, cầm điện thoại tra cứu về rủi ro của ghép tủy, chi phí cần thiết, rồi kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, thậm chí còn xem cả thông tin về vay nặng lãi.
Đến khi cô tắm xong, anh mới vào nhà tắm, trong đầu vẫn đang suy tính làm sao để thuyết phục Triệu Mỹ Oanh đồng ý đi kiểm tra tủy.
Tắm xong, anh tắt đèn, lên giường nằm xuống.
Cô gái bên cạnh nhắm mắt, tưởng như đã ngủ rồi, bỗng bất ngờ chui vào chăn của anh, hai tay siết chặt lấy anh.
Văn Dã có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể gầy gò của cô, đến mức xương sườn cũng lộ ra. Chỉ có một nơi duy nhất còn đầy đặn, là b.ầu ng.ực mềm mại, đang áp chặt vào lồng ng.ực anh qua lớp vải ngủ mỏng manh của hai người.
Cơ thể anh cứng đờ, tưởng rằng cô sợ hãi chuyện ghép tủy. Chính anh cũng đang lo lắng về những rủi ro của ca phẫu thuật.
"Dù ghép tủy có rủi ro, nhưng bác sĩ cũng nói rồi, em còn trẻ, lại phát hiện sớm, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều..."
Văn Dã ôm lấy cô, một tay khẽ xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng. Nhưng chưa kịp nói hết câu, cô gái trong lòng đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, thẳng thắn đến mức gần như có chút liều lĩnh:
"Anh có phải... thích em không?"
Văn Dã sững người, trong giây lát không biết phải trả lời thế nào. Anh cũng cảm thấy hôm nay cô có gì đó khác lạ.
Sự im lặng lan tỏa trong bóng đêm. Hàng mi dài của Lâm Diểu khẽ run rẩy. Không đợi được anh lên tiếng, cô xem sự im lặng không phản đối này như một sự ngầm thừa nhận.
Cô ngẩng cổ lên, đôi môi nhợt nhạt đặt lên môi anh.
Tất cả sự can đảm và lòng tự tôn của cô chỉ đủ để làm đến đây. Còn lại, cô hoàn toàn không biết phải tiếp tục thế nào.
Môi hai người chạm vào nhau, hơi thở chưa bao giờ gần gũi đến vậy.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ. Văn Dã còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp suy nghĩ xem đây rốt cuộc là chuyện gì, thì cơ thể anh đã tự động đưa ra phản ứng.
Mọi nơi có sự tiếp xúc giữa hai người đều căng cứng. Càng rõ ràng hơn là thứ đang áp sát vào bên chân cô, từng nhịp đập mạnh mẽ không chút che giấu, như đang lên tiếng bày tỏ khao khát của anh.
Khi nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, Văn Dã gần như phát điên. Anh dùng toàn bộ lý trí và sức kiềm chế để đè nén cả khát vọng trong tim lẫn phản ứng của cơ thể, buộc bản thân phải rời xa đôi môi mềm mại mà anh đã khao khát từ lâu.
Hít sâu một hơi, anh dứt khoát đẩy thân thể mềm mại, ấm áp trong lòng ra.
Không chần chừ dù chỉ một giây, anh lập tức bật dậy khỏi giường, túm lấy chăn trùm kín người cô gái đầu óc rõ ràng là không bình thường tối nay, rồi sải vài bước dài vào phòng tắm. Vặn vòi nước đến mức lớn nhất, anh hất mấy vốc nước lạnh lên mặt.
Đợi đến khi cơ thể dần bình tĩnh lại, anh túm lấy khăn lau qua loa rồi sải bước trở lại phòng, đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô:
"Vừa rồi em phát điên cái gì vậy hả?"
Lâm Diểu ngồi dậy, chăn rơi xuống, cổ áo ngủ hơi xộc xệch, để lộ đôi vai trắng gầy yếu.
Văn Dã lúc này không thể nhìn nổi những thứ đó, lập tức kéo chăn lên, trùm kín cô từ đầu đến chân, chỉ chừa lại khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Em không có phát điên." Lâm Diểu nhỏ giọng nói, gương mặt lộ ra bên ngoài đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa có chút tủi thân, giọng nói nhỏ đến mức như muỗi kêu.
"Anh không phủ nhận rằng anh thích em, vậy có nghĩa là anh thích em. Mà em cũng thích anh."
Cô cắn môi, ánh mắt trong veo nhìn anh, ngập tràn sự chân thành và cố chấp.
"Em chẳng có gì để cho anh cả, chỉ còn lại chính bản thân em là thứ duy nhất có thể trao cho anh."
Lần đầu tiên của cô, cô chỉ muốn dành cho anh. Đây cũng là thứ duy nhất, cuối cùng mà cô có thể để lại cho anh.
Câu "Em cũng thích anh" rơi xuống như một tấm vé số trúng độc đắc từ trên trời rơi xuống, đánh cho Văn Dã một trận choáng váng. Sau cơn cuồng hỉ là một trận bực bội đến nghẹt thở.
Gân xanh trên thái dương anh giật giật, người trước giờ luôn chú ý lời nói trước mặt cô cũng không nhịn được bật ra một câu chửi thề:
"Cái này mẹ nó có thể tùy tiện cho đi được à?"
Văn Dã nhìn chằm chằm cô, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Hành động và lời nói của cô tối nay đều quá mức kỳ lạ.
Ánh mắt đen sâu thẳm của anh khóa chặt cô, giọng trầm xuống:
"Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"
Lâm Diểu cắn môi, cúi đầu im lặng như một đứa trẻ mắc lỗi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cằm cô bị kẹp nhẹ giữa ngón trỏ và ngón cái của Văn Dã, buộc cô phải ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy có thể nhìn thấu tất cả của anh.
Anh cúi người xuống, hạ tầm mắt ngang bằng với cô. Trên mặt anh, từng giọt nước còn đọng lại từ lần rửa mặt lúc nãy chậm rãi nhỏ xuống. Lông mi cũng ướt đẫm, đôi mắt đen dán chặt vào cô, đỏ dần lên:
"Em có biết không—"
Hơi thở anh dồn dập, giọng nói khàn đặc, lộ ra sự bất lực sâu sắc:
"Nếu em lại như lần trước, để lại một tờ giấy chết tiệt rồi lặng lẽ bỏ đi... Anh thật sự sẽ phát điên."
Trái tim Lâm Diểu đau nhói như bị dao cứa, hốc mắt đỏ hoe nhìn anh:
"Ghép tủy ít nhất cũng phải ba trăm ngàn, anh lấy đâu ra số tiền lớn như vậy trong một lúc chứ? Em không muốn vì gom tiền cho ca phẫu thuật của em mà anh phải liều lĩnh đi làm những việc nguy hiểm hơn."
"Hơn nữa, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật rất thấp, chỉ có 50% thôi, chẳng khác nào tung đồng xu."
Khi anh đi tắm, cô đã cầm đồng xu mà anh dạy cô chơi ảo thuật, lặng lẽ tung ba lần, trong lòng thầm mong sẽ ra mặt có hình quốc huy. Nhưng cả ba lần đều ngửa lên mặt có hoa văn.
Rất có thể phẫu thuật của cô cũng vậy. Cô đã bị số mệnh định đoạt. Thần chết nhất định sẽ lấy đi mạng cô, và tất cả những gì Văn Dã làm cho cô cuối cùng cũng sẽ trở thành công cốc.
"Chỉ một đồng xu rách nát, có thể quyết định số phận của hai mạng người sao?" Văn Dã tức đến nghiến răng, giật lấy đồng xu trong tay cô, hận không thể vứt nó đi ngay lập tức.
"Hai mạng người?" Đôi mắt Lâm Diểu ướt sũng, ngơ ngác nhìn anh.
Văn Dã vẫn còn sợ hãi, cơn giận chưa tan, sắc mặt lạnh băng, bực bội hỏi ngược lại:
"Em là cá vàng à? Não nhỏ đến mức quên sạch những gì anh nói với em hôm đó rồi sao?"
Lâm Diểu mím môi, cố gắng nhớ lại. Hôm đó, khi cô trốn đi nhưng bị anh tìm thấy và vác về, anh đã nói rất nhiều. Trong đó có một câu: "Chỉ khi em còn sống, anh mới có thể tiếp tục sống tốt."
"Anh... anh đừng nghĩ như vậy." Cô rưng rưng nước mắt, cố gắng khuyên nhủ anh: "Cho dù em không còn nữa, bên cạnh anh vẫn có bạn bè tốt, cả một đời dài như vậy, dù có đau lòng đến đâu, thời gian cũng sẽ chữa lành."
Anh mới mười chín tuổi, đợi đến hai mươi chín tuổi, mười năm đã trôi qua, đủ để anh quên cô, đủ để anh yêu một cô gái khác.
Văn Dã khẽ cười nhạt, phủ nhận lời cô: "Không thể nào chữa lành được."
Anh cúi mắt nhìn cô, giọng điệu thản nhiên như thể chỉ đang bàn về bữa sáng ngày mai:
"Chỉ cần em không còn nữa, anh sẽ lập tức đi theo em."
Lâm Diểu trợn tròn mắt, bị lời anh làm cho choáng váng, nhất thời không nói nên lời.
Văn Dã bình thản nói tiếp:
"Bằng không, anh chắc chắn sẽ ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên, cứ thấp thỏm lo nghĩ mãi. Nếu lỡ như sau khi chết thực sự có một thế giới khác, em lại nhát gan, hay khóc, người thì gầy gò, sức chẳng bằng ai, một thân một mình không nơi nương tựa bên đó, nhỡ đám cô hồn dã quỷ kéo đến bắt nạt em thì sao?"
"Anh không giống một số người đâu, đã hứa rồi mà còn không giữ lời." Anh nhếch môi, còn không quên châm chọc cô một câu: "Hôm đó từ bến xe trở về, em hứa với anh ngon lành, giờ lại muốn nuốt lời."
"Anh đã nói rồi, em gọi anh một tiếng 'anh trai', thì anh phải bảo vệ em. Câu này, dù là khi còn sống hay sau khi chết, đều có hiệu lực."
"Khi còn sống, anh không thể để em bị kẻ xấu bắt nạt, đến thế giới bên kia cũng không thể để em bị cô hồn dã quỷ ức hiếp."