Ngô Lan liếc mắt nhìn cô một cái:
“Con khoan dung dữ ha, còn bảo người ta đi ra núi sau giúp nữa?”
Tống Đàm gật gù:
“Núi nhà mình toàn mấy trái dưa to chín rộ, chú Trương chân tay không tiện, một mình hái rồi còn phải khiêng xuống xe, vất vả quá mà.”
“Mẹ nói thử xem, anh Ngô Lôi khỏe mạnh cao to như thế mà không làm mấy việc này thì ai làm?”
Trời ạ!
Đến cả Tống Tam Thành cũng không nhịn được mà quay sang nhìn con gái mình, rồi hỏi:
“Thật là nếu anh ấy lười biếng, con có định đánh anh ấy không?”
“Làm sao được chứ?” Tống Đàm cười tươi rói:
“Anh Ngô Lôi của con không nói chứ cũng sĩ diện ghê lắm đó.”
Nói thật, chỉ cần người ta còn biết giữ chút lễ nghĩa liêm sỉ, dù có lỡ bước sai đường, ít nhiều cũng kéo về đúng hướng được thôi.
Không thì phí công sức làm gì?
“Chú Trương nhà mình ăn muối còn nhiều hơn anh ta ăn cơm, chẳng lẽ còn trị không nổi à?”
Chứ sao nữa!
Ngô Lôi đội cái nón lá, lòng đầy hứng khởi, bước qua núi sau, luồn qua rừng cây, rồi vòng tới vườn đào.
Nơi này còn lưu lại kỷ niệm chẳng mấy tốt đẹp của anh ta với Lệ Lệ, cũng tại cái lần livestream ở đây mà sự nghiệp của Lệ Lệ tụt dốc không phanh...
Nhưng giờ đây, với anh ta, nơi này lại là chỗ lý tưởng để trốn việc.
Bảo sao, dưới mấy bóng râm loang lổ của hàng rào, chỉ cần vươn tay là hái được mấy trái cà chua đỏ au, tiện biết bao!
Mà trong vườn đào, cũng có chỗ che nắng để chơi nữa. Bên rìa còn có cái chòi cỏ mà chú Trương dựng để canh đêm…
Có chú Trương trông, mấy con c.h.ó với con ngỗng cũng chẳng bén mảng tới đây, chỉ cần kiếm được góc “phong thủy” ngon lành, là anh ta có thể nghịch điện thoại cả ngày!
Đang mải mê tưởng tượng, bỗng nghe tiếng chú Trương gọi to:
“Phải anh họ Đàm Đàm không? Nhóc à, lại đây giúp chú một tay khiêng quả dưa hấu này lên xe ba bánh đi.”
Chú Trương thở dài:
“Chú chân yếu tay mềm, già cả rồi, chịu không nổi nữa.”
Ngô Lôi ngẩn ra.
Không chút nghi ngờ, anh ta lập tức vui vẻ đáp lời:
“Dạ được ạ!”
Rồi hai tay dang rộng, người hơi chùn xuống, ôm lấy quả dưa to tròn nặng chừng hai mươi cân.
---
Dưới núi, Tống Đàm thấy túi gạo trong tay đã sắp đầy, liền gọi Trương Yến Bình tới thay túi mới.
Cô thì cầm túi gạo mang tới máy đóng gói, cho vào túi nhựa dày đã chuẩn bị sẵn, rồi hút chân không, ép chặt.
Chẳng mấy chốc, túi gạo vuông vức nặng năm cân như viên gạch đã được đóng gói xong.
Ông chú Bảy thấy vậy hỏi:
“Làm thế này chi? Nhà mình ăn thì cần gì đóng gói vậy?”
Tống Đàm nhớ tới bó hoa đẹp được giữ suốt hơn một tuần ở nhà ông nội trước khi héo tàn, liền đáp:
“Con mang biếu người ta, lát nữa sẽ gửi đi.”
Ngô Lan cũng nhớ ra chuyện khác:
Thao Dang
“À đúng rồi, Đàm Đàm, đóng thêm mấy túi mười cân, lát nữa gửi cho nhà Yến Bình, nhà cậu cả, nhà cô hai con nữa… biếu hết đi.”
Riêng nhà bác cả thì bây giờ chẳng ai nhắc đến nữa.
Ngô Lan không nói, Tống Hữu Đức đứng bên dọn mấy viên đá vỡ trong vườn cũng chẳng hé miệng.
“Dạ được!”
Tống Đàm vừa nói vừa thoăn thoắt cân gạo, đóng túi. Rồi cô lại nhịn không được hỏi tiếp:
“Anh Yến Bình, anh thật không định về nghỉ vài hôm à?”
Trương Yến Bình khoát tay:
“Nghỉ thì được, về thì khỏi.”
Làm ở đây không phải chấm công, chỉ cần dậy theo mùi cơm thơm là xong, khác gì đang nghỉ ngơi đâu.
Anh ta cũng đâu giống Ngô Lôi, ngày nào cũng phải làm việc tay chân.
“Anh với mẹ ngày nào chẳng gọi video, giờ về nhà cũng chẳng tiện.”
Trong mắt mẹ anh ta, Tống Đàm có tốt đến đâu cũng không quan trọng, vấn đề là chỗ anh ta làm việc lại ở nông thôn!
Thời buổi này, ai ở quê cũng nghĩ chẳng có tương lai, phải tìm cách chạy lên thành phố, tốt nhất là kiếm được một công việc nhà nước ổn định.
Nhưng mà...
Trương Yến Bình nghĩ bụng, có chỗ làm nào mà ăn uống ngon như ở đây nữa chứ?
Thậm chí anh ta còn nhìn lại số dư tài khoản của mình, trong đầu bắt đầu tính toán: lần sau chờ Chúc Quân – bí thư thôn – tới, mình thử hỏi xem có thể mua một miếng đất trong làng để xây nhà không...
Nếu được thì anh ta muốn cùng Tống Đàm và Kiều Kiều ở bên nhau cả đời!
Nhưng mà chuyện này còn phải bàn tính lâu dài, thứ nhất là mẹ anh ta chắc chắn không dễ gì đồng ý, thứ hai là trong tay anh ta cũng chưa có đủ tiền.
Nghĩ tới đây, Trương Yến Bình mở trang quản lý cửa hàng trên Taotao Bao, xem lại tin nhắn của khách hàng.
"Tống Đàm, mấy ngày trước có rất nhiều khách hỏi cửa hàng mình có bán ga giường vải thô không, có nhập về không?"
"Không có, không bán."
Tống Đàm trả lời dứt khoát.
Làng bọn họ trước giờ không nổi tiếng về dệt vải, ga giường vải thô đều là người ta tự dệt để dùng, chẳng có sản lượng gì đáng kể.
Giờ những người biết làm cũng gần như không còn nữa, mà trên mạng lại bán đầy, chẳng cần phải cố nhét vào cửa hàng làm gì.
"Được rồi, thế còn chiếu cỏ của Kiều Kiều thì sao? Hôm qua lúc livestream có rất nhiều người thích lắm. Anh xem lại phát lại rồi, đoán là dù bán giá cao hơn một chút vẫn có người mua."
"Chiếu cỏ gì?!"
Tống Hữu Đức lập tức hứng thú.
"Chính là cái ông đan đấy!"
Trương Yến Bình cười tít mắt: "Xanh mướt như ngọc bích, đẹp quá trời, nằm lên còn mát nữa!"
Kiều Kiều tối ngủ không cần bật điều hòa, thậm chí còn phải đắp chăn mỏng.
Anh ta thì không được như vậy, dù buổi đêm trong làng có mát mẻ thật nhưng cũng phải đợi tới nửa đêm, chứ trước đó vẫn phải bật điều hòa trung tâm, mà rõ ràng là anh ta cũng không ngủ kém gì! Chẳng qua là do mấy cái ga giường vải thô kia thôi.
Tống Hữu Đức lập tức đắc ý: "Đúng rồi! Tay nghề của ta đan chiếu cỏ thì đương nhiên là ổn áp khỏi bàn."
Nhưng mà ông vẫn thành thật nói thêm một câu: "Có điều, màu chiếu đẹp như vậy, ta cũng chưa từng thấy qua."
Dù sao thì cỏ lác sau khi được xử lý nào là rắc tro cây để diệt côn trùng, nào là phơi dưới nắng... không phai màu mới lạ.
Nhưng đợt này đám cỏ lại kỳ lạ thật, phơi nắng lâu như thế, tuy khô quắt lại nhưng vẫn giữ được màu sắc tươi sáng trong suốt, thậm chí còn có vẻ đẹp hơn nữa.
Khi đan xong chiếu, ngay cả Tống Hữu Đức cũng không nhịn được mà ngắm nghía mãi.
"Nhưng mà hình như hết cỏ rồi hay sao ấy."
Ông cụ tiếc nuối nói.
Tống Đàm chợt nhớ ra: "Vẫn còn mà."
Cô giơ tay chỉ về phía sau núi: "Ông nội chờ con vài ngày, để con bàn bạc xong hợp đồng với thôn, trả tiền đợt đầu tiên, rồi cả dãy núi sau lưng đó đều là của mình."
"Trong đó có một bãi cỏ, bên cạnh là một vùng đất trũng rất lớn, toàn là loại cỏ này."
Thật ra cô nói xạo đấy, không có nhiều đến thế, thậm chí còn hơi thưa thớt.
Nhưng ông nội ngày nào cũng giúp việc nhà, khác với bà nội hái trà có công việc đàng hoàng, mà đưa tiền thì ông lại không nhận...
Giờ tìm cho ông một việc để làm, còn hơn là cứ cầm tiền từ con cháu.
Quả nhiên!
Tống Hữu Đức lập tức phấn chấn hẳn lên, đặt viên đá đang nhặt xuống, sốt ruột nói: "Ở đâu thế? Giờ ông chạy xe qua xem luôn!"
Tống Đàm: …
"Không cần vội, ông đừng để lộ tin, chờ con ký xong hợp đồng đã rồi hãy nói."
Ký xong hợp đồng, cô sẽ dồn chút công sức gom cỏ về đã, rồi mới bàn chuyện tiếp theo.