Nếu như trùng hợp bổ sung được một số thông tin khuyết thiếu, tỷ lệ thu được vé tàu tốt cũng cao hơn một chút.
Ai mà không muốn mình sống lâu hơn.
Tỷ như A Miêu Mễ Thái chẳng hạn, khi vừa nghe Chủ quản nói xong vội vàng chạy vào phòng cất chăn đệm, A Miêu còn thuận tay kéo Ngũ Hạ Cửu đang chậm rề rề đi, khiến động tác của cậu cũng vội theo.
Ngũ Hạ Cửu không từ chối ý tốt của A Miêu.
Phạm vi của làng Phật khá lớn mà người dân trong làng lại thưa thớt, hơn nữa còn toàn là người già, trên đường đi tỷ lệ gặp được người gần như rất ít.
“Chàng trai trẻ này không đi lấy hương cúi đầu bái Phật ư?”
Câu nói sau đương nhiên là không nói với Mễ Thái, cậu ta nhìn theo ánh mắt của ông lão, thì thấy Ngũ Hạ Cữu vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Ngũ Ha Cửu nhàn nhạt nói:
“Tôi không bái Phật.”
Mễ Thái:
“Đúng nhỉ, cậu là đạo sĩ, phái không giống nhau.”
“Nhưng mà nếu để bình an thì cũng không cần suy nghĩ nhiều như vây, cúi đầu xuống thì không phân biệt thần tiên hay ma quái… Ôi chao? Cậu đi đâu đấy?”
“Tùy tiện đi loanh quanh thôi.”
Ngũ Hạ Cửu nói.
Mễ Thái vò tóc.
Khi Ngũ Hạ Cửu sắp bước qua ngưỡng cửa chùa, quay đầu lại liếc nhìn môt cái. Ông Hoàng đứng ở giữa điện chính yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, sao khi nhìn thẳng vào cậu, ông ta bỗng nứt ra một vệt tươi cười.