Đông A Tái Khởi

Chương 24: Phá vây 2



Chương 24: Phá vây 2

Từ phía sau, ngay khi Trần Lực làm loạn trận hình quân Nguyên, Trần Văn Phúc, Trần Văn Cảo liền dẫn quân theo sau để mở rộng thành quả. Trần Văn Phúc lớn giọng:

- Các huynh đệ Thánh Dực, đến lượt chúng ta rồi. Vì Đại Việt, Sát Thát!

"Sát Thát" đội hình 2000 kỵ binh phía sau gầm lớn, không do dự thúc ngựa xông lên theo Trần Văn Phúc. Trần Văn Phúc bên phải, Trần Văn Cảo bên trái theo sau mỗi bên là 1000 kỵ binh tạo thành 2 mũi t·ấn c·ông. Đội hình quân Nguyên đã bị phá cho tan tành, những tên còn sống sót còn chưa kịp hoàn hồn đã bị thiết kỵ Đại Việt dồn dập đánh tới. Đội hình quân Nguyên bị Trần Lực cùng trọng giáp kỵ binh làm cho tan nát, chưa kịp bịt lỗ hổng đã bị Trần Văn Phúc, Trần Văn Cảo dễ dàng tràn vào chém g·iết.

Trần Văn Phúc, Trần Văn Cảo ra sức dẫn quân đánh mạnh về 2 cánh để mở rộng phạm vi, ép quân Nguyên về 2 bên cánh để tạo không gian cho Trần Quốc Toản cùng 5000 quân xuyên qua. Cần phải bảo toàn tối đa sức chiến đầu cho 5000 quân này phá vây, họ còn nhiệm vụ rất quan trọng phía trước. Trần Văn Phúc, Trần Văn Cảo biết điều đó nên thúc ngựa đánh rất hăng. 2000 kỵ binh theo họ đều là quân Thánh Dực tinh nhuệ bậc nhất Đại Việt, quân Nguyên lại không được cứu viện từ hậu quân. Chẳng mấy chốc, lỗ hổng ở lớp phòng ngự đầu tiên của quân Nguyên được mở toang.

Ở phía sau, Đặng Văn Thiết đứng bên cạnh Trần Quốc Toản đang cố gắng nhìn diễn biến trận chiến, nhìn các huynh đệ đang khổ sở chiến đấu phía trước, Đặng Văn Thiết sốt ruột hỏi Trần Quốc Toản đứng bên cạnh:

- Chủ soái, chúng ta không lên giúp họ sao?

Trần Quốc Toản không quay ra nhìn Đặng Văn Thiết chỉ âm trầm trả lời:

- Cứ bình tĩnh, ta còn có sắp xếp. 5000 quân chúng ta phải nguyên vẹn vượt qua được vòng vây, chúng ta còn nhiệm vụ quan trọng hơn phía trước. Nếu chúng ta mạo hiểm xông vào, ta tin Khác Bột Hải sẽ lập tức cho 1 vạn kỵ binh của hắn vòng ra sau vây chúng ta vào giữa. Lúc đấy tất cả đều gặp nguy hiểm, chúng ta đứng đây cũng chính là đang bảo vệ đường lui cho các huynh đệ phía trước, không cho quân Nguyên có cơ hội bao vây chúng ta. Hơn nữa, các ngươi phải tin tưởng vào những đồng đội phía trước, họ không yếu tới vậy đâu.

Từ trận chiến hỗn loạn phía trước, Trần Quốc Toản hy vọng chút bố cục từ trước của mình có thể phát huy tác dụng vào thời điểm này. Đặng Văn Thiết hiểu điều đó nhưng hắn phải đứng ra hỏi để các tướng hiệu bên dưới có thể minh bạch.

---------------------------



Đại doanh quân Nguyên, Khắc Bột Hải cưỡi ngựa đứng trên một gò đất nho nhỏ nhìn về trận chiến phía trước. Một tiểu binh chạy tới trước mặt, quỳ gối hô lớn:

- Báo, bẩm tướng quân, tiên phong địch đã xuyên qua hàng phòng ngự thứ nhất của ta, đang tiến tới hàng phòng ngự thứ 2. Địch có khoảng 2000 kỵ bĩnh đã tham chiến, phía sau còn khoảng 5000 kỵ binh do Trần Quốc Toản trực tiếp chỉ huy.

Khắc Bột Hải gật đầu cho tiểu binh lui xuống. Hơi liếm cánh môi khô nói với tham mưu bên cạnh:

- Xem ra là đội kỵ binh chủ lực của địch, chính là đội đã diệt Lưu Thế Anh. Tham quân, bảo hậu quân không cần chi viện hàng thứ 2, nhử chúng vào sâu trong trận phòng ngự. Khi chúng t·ấn c·ông tới hàng 3, 5000 kỵ binh An Nam kia nhập trận thì cho 5000 kỵ binh vòng ra phía sau chặn đường lui của bọn chúng. Ta muốn nuốt hết nhóm quân này.

Tham quân bên cạnh, chắp tay tranh thủ nịnh bợ Khác Bột Hải:

- Đúng là diệu kế. Tướng quân anh minh.

Quân Nguyên quân số đông đảo lại có 1 vạn kỵ binh nên đây là kế hoạch rất tốt. Quân Đại Việt tới được lớp phòng ngự thứ 3 cũng sẽ là tên hết đà, có thể dễ dàng chống đỡ được nên Khác Bột Hải không cần quá vội vàng.

--------------------------------

Trần Lực và 40 trọng giáp kỵ binh dù đã thấm mệt vì phải mang giáp rất nặng trên người để chiến đấu, nhưng không có thời gian cho họ nghỉ ngơi. Họ phải lợi dụng chút đà còn lại của ngựa sau khi xuyên phá lớp thứ nhất tiếp tục tiến về lớp phòng ngự thứ 2, vì khoảng cách chỉ hơn 100 bước, họ phải cố gắng đẩy tốc độ của ngựa lên cao nhất có thể.

Theo sau Trần Lực là 40 trọng giáp thiết kỵ lại một lần nữa xung phong về phía đội hình quân Nguyên phía trước đang phòng ngự như con nhím. Lớp thứ 2 rất nhiều trường thương chĩa ra, nhưng không vì thế mà làm kỵ binh Đại Việt chùn bước. Tiên phong phá trận luôn là niềm kiêu hãnh của Trọng giáp kỵ binh, không một chút chần chừ họ tiếp tục dàn hàng ngang tiến lên.

Ở phía sau, Trần Văn Cảo, Trần Văn Phúc nhìn thấy Trần Lực đang tiếp tục tiến lên nhưng xung lực đã giảm rất nhiều, sẽ rất khó cho Trần Lực có thể xuyên phá thế trận của địch. Trần Văn Phúc đánh mắt nhìn Trần Văn Cảo, cả hai liền rút ra khỏi đội hình chiến đấu mỗi người mang theo 500 kỵ binh tiếp tục tiến lên theo sau hỗ trợ trọng giáp kỵ binh. Số quân còn lại tiếp tục bảo vệ hành lang đã được mở rộng, quấy phá để quân Nguyên tiếp tục phải co cụm về 2 bên. Quân Nguyên dù quân số áp đảo nhưng đội hình toàn bộ binh, không có kỵ binh chi viện lại bị chia cắt bởi kỵ binh Đại Việt nên không có cách nào có thể trong thời gian ngắn khép lại lỗ hổng.



Trần Lực cùng 40 trọng giáp kỵ binh cúi thấp người ôm sát cổ ngựa để giảm tối đa sức cản cho chiến mã. Đội hình trọng giáp kỵ binh quá thưa, quân Nguyên lại có đủ thời gian xếp đội hình dày đặc. Cơ hội đột phá tuyến phòng thủ này là rất nhỏ cho trọng giáp kỵ binh. Đối mặt với số nhỏ Trọng giáp kỵ binh như thế giúp những binh sĩ trong hàng ngũ quân Nguyên trở lên tự tin hơn rất nhiều.

Nhưng trọng giáp kỵ binh dù ít thì vẫn là trọng giáp kỵ binh. Dù tốc độ ngựa không đạt được mức tối đa, mặc kệ rừng thương phía trước, những trọng giáp kỵ binh vẫn nhắm mắt xông thẳng vào.

Như thường lệ, sức nặng của người và ngựa của trọng giáp kỵ binh xô đổ cả mảng thuẫn binh và thương thủ quân Nguyên. Nhưng ngựa không có đủ không gian để tăng tốc, rất nhiều trọng giáp kỵ binh ngựa hết đà bị bộ binh quân Nguyên bao vây dùng loạn đao chém c·hết. Trần Lực cùng một số ít trọng giáp kỵ binh Đại Việt đủ sức xuyên qua hàng thuẫn thủ tiếp tục thúc ngựa tiến sâu vào trận phòng ngự của quân Nguyên. Đao trong tay múa liên hồi, những trọng giáp kỵ binh cố gắng tời cùng để hi vọng có thể lại một lần nữa xuyên phá đội hình mở ra đường máu giúp đồng đội phía sau xông lên.

Thấy kỵ binh Đại Việt đã sắp hết đà, các tướng hiệu trong quân Nguyên hò hét binh lính nhanh chóng bổ sung vào các vị trị đội hình bị trọng giáp kỵ binh xô đổ, nhanh chóng bịt lại lỗ hổng. Trần Văn Cảo, Trần Văn Phúc thấy quân Nguyên muốn di chuyển vá lại đội hình mới bị trọng giáp kỵ binh xô đổ liên thúc ngựa phi nhanh hơn. Trần Văn Phúc rút nỏ trên yên ngựa, các kỵ binh khác cũng lập tức rút nỏ đã lên dây sẵn. Vốn dĩ Trần Văn Phúc định để mũi nỏ này cho hàng phòng ngự thứ 3 nhưng tính thế nguy cấp không cho hắn chần chừ, gầm lớn:

- Các huynh đệ, đừng để công sức của trọng giáp kỵ binh bị uổng phí. Sát Thát!

Tiếng hô sát thát vang trời, tiếng vó ngựa phi rầm rầm về phía lớp phòng ngự thứ 2, quân Nguyên giật mình quay đầu lại nhìn về phía tiếng động phát ra. Tức thì loạt tiếng bật của nỏ vang lên theo sau xé gió rít đến ê răng. “Phập phập” mũi nỏ bắn thẳng rất mạnh, có thể dễ dàng xuyên qua bì giáp thậm chí là giáp vảy cá.

Đội hình quân Nguyên trúng tên ngã ra cả mảng lớn, rất nhiều tên b·ị t·hương nằm lăn lộn trên mặt đất. Chỉ cần với khoảnh khắc như thế là đủ, cơ hội để bịt lại lỗ hổng trong đội hình đã hết với quân Nguyên. 1000 kỵ binh Đại Việt liền quăng nỏ rồi thành thục rút trảm mã đao ra nhập trận theo sau trọng giáp kỵ binh.

Vó ngựa vô tình dẫm những tên quân Nguyên lăn lộn trên mặt đất thành bùn nhão. Trần Văn Phúc, Trần Văn Cảo đi đầu nghiến răng múa đao vù vù liên tục mở đường để đuổi theo bóng lưng Trần Lực ở phía trước, bỏ lại phía sau vô số xác c·hết quân Nguyên.

Trần Lực như được giảm bớt áp lực lại tiếp tục tăng đà tiến lên, trên người hắn đã có vô số v·ết t·hương, đùi hắn cũng bị một nhát chém rất sâu. Trần Lực đã không thể điều khiển được chân mình nữa rồi. Hắn phải buộc hông mình vào ngựa để bản thân không ngã. Nhưng hắn như không cảm thấy đau đớn, vẫn tiếp tục thúc ngựa, tay phải vung ra chém bay đầu một tên quân Nguyên. “Soạt” một mũi giáo qua khe hở của giáp đâm vào mạn sườn hắn, Trần Lực nghiến răng mặc kệ mũi giáo xuyên qua lấy hết sức vung đao chém đứt cán thương, thuận tay chém tới bổ đôi đầu tên quân Nguyên đâm mình. Mặc kệ mũi giáo còn ở eo, Trần Lực biết nếu rút ra hắn sẽ c·hết rất nhanh, để yên thì có lẽ hắn sẽ sống thêm được một lúc.



Trần Lực tiếp tục tiến lên mặc kệ những v·ết t·hương mới liên tục xuất hiện trên cơ thể. Máu chảy ra theo mỗi bước tiến của hắn, hắn mặc kệ, hắn biết đây sẽ là trận chiến cuối cùng của hắn, hắn phải tận dụng tối đa tính mạng này để mở đường cho đại quân. Không nhìn nhưng Trần Lực có thể cảm nhận được, xung quanh hắn không còn mấy huynh đệ trọng giáp kỵ binh nữa rồi. Trước mắt hắn giờ chỉ là quân Nguyên đông nhung nhúc dày đặc. Trần Lực hít một hơi thật sâu, cố gắng cắn răng duy trì sức lực để dấn tới. Những vết chém, vết đâm vào người giờ chỉ như vết ngứa với Trần Lực. Mặc kệ những vết ngứa cứ liên tục xuất hiện thêm, Trần Lực vẫn vung đao chém tới không hề có ý dừng lại.

Trong ánh mắt kinh hoàng của quân Nguyên, Trần Lực như quỷ thần bất tử mặc bao nhiêu vết đâm chém trên cơ thể vẫn không thể cản được bước tiến của Trần Lực.

"Soạt" tên lính quân Nguyên cuối cùng bị Trần Lực chém bay, không gian lại lần nữa mở ra trước mặt hắn, Trần Lực luôn rất thích cảm giác này. Cảm giác mọi thứ đè nén lồng ngực đến mức bản thân không thở nổi như lập tức biến mất. Hắn biết hắn lại xuyên qua trận địch rồi. Dùng bàn tay thiếu 2 ngón, máu tươi còn chảy ròng ròng, Trần Lực cố gắng cởi mũ trụ nặng nề quăng xuống đất. Trần Lực ngửa mặt nhìn bầu trời mới có vài tia sáng yếu ớt lẩm bẩm:

- Bầu trời Đại Việt vẫn đẹp như vậy, Bệ Hạ đây là lần phá trận cuối cùng Trần Lực rồi.

Dưới ánh trăng bạc soi sáng khuôn mặt hung dữ đầy sẹo nhưng có nét ngờ ngệch của Trần Lực, miệng hơi nở nụ cười, hai tay Trần Lực thoát lực buông thõng, sức sống hoàn toàn tan biến khỏi cơ thể.

Trần Văn Phúc, Trần Văn cảo liên tục tiến theo sau Trần Lực, dùng võ lực của mình mở đường cho kỵ binh phía sau. Cuối cùng cũng đuổi kịp Trần Lực, thấy bóng lưng cao lớn quen thuộc của Trần Lực bất động trên lưng chiến mã, đao bên yên ngựa đã gãy cả, máu từ trên ngựa vẫn đang nhỏ tí tách thành vũng dưới chân ngựa. Trần Văn Phúc, Trần Văn Cảo nghẹn ngào quay lại nói với thân binh bên cạnh:

- Cho người đưa Trần Lực tướng quân về đại doanh.

Nói xong, Trần Văn Phúc mắt đỏ dừ gầm thét lao về phía quân Nguyên tiếp tục dồn quân Nguyên về hai bên không muốn công sức của Trần Lực bị uổng phí.

Thấy tiền quân đã xuyên qua lớp phòng ngự thứ 2, Trần Quốc Toản quay lại nói với q·uân đ·ội phía sau:

- Nhìn các huynh đệ đang khổ chiến phía trước, các ngươi khó chịu lắm rồi phải không?

Binh lính phía sau nghiến răng kén két, tay nắm chặt đao như muốn toác da. Họ phải đứng nhìn huynh đệ từng người ngã xuống đã quá đủ rồi. Điều họ chờ đợi chính là mệnh lệnh này của Trần Quốc Toản.

Trần Quốc Toản không nói nhiều nữa, giật cương ngựa, chiến mã dựng võ hí dài lấy đà, hạ lệnh:

- Đi Thôi, Sát Thát!

5000 kỵ binh như được giải thoát, gầm hét như muốn vỡ cổ họng. Mắt đỏ ngầu thúc ngựa theo sát Trần Quốc Toản.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.