Sáng hôm sau, Hajime thức dậy sớm hơn thường lệ. Tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ hòa quyện với ánh sáng ban mai, khiến không gian yên tĩnh của căn nhà trở nên ấm áp.
Cậu không chần chừ, thay quần áo nhanh gọn rồi bước ra khỏi phòng, chủ động giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa. Dù bình thường việc này luôn đến tay cậu, hôm nay Hajime lại làm với một sự tận tâm khác lạ. Cậu quét dọn, lau chùi và thậm chí xếp gọn lại những đồ vật mà mẹ cậu vốn không yêu cầu.
"Con sao thế? Sáng nay siêng năng thế này là muốn chuộc lỗi phải không?" Mẹ cậu mỉm cười trêu chọc khi thấy cậu đang chăm chỉ sắp xếp kệ sách. Hajime cười ngượng, nhưng không phủ nhận. Thực lòng, cậu cảm thấy áy náy vì đã biến mất suốt tuần qua mà không có một chút thông tin liên lạc nào (Thời gian trong thử thách không tính trong thế giới thực, nên cả nhóm chỉ mới qua một tuần) khiến cả gia đình lo lắng.
"Con chỉ muốn bù đắp thôi mà." Hajime đáp, giọng có chút e dè.
Sau khi hoàn thành việc nhà, Hajime quyết định ra ngoài. Ban đầu, cậu vốn muốn tìm gặp Koya Kami để hỏi về những thay đổi kỳ lạ trong cơ thể mình, đồng thời tìm hiểu thêm về những gì đã xảy ra trong thử thách ở vương quốc Bouwanko.
Tuy nhiên, sau khi nhóm về nhà, chào đón họ không phải ấm áp không gian quen thuộc, mà là lo sợ cùng nổi giận các bậc phụ huynh. Như đã nói ở trên, cả nhóm sau khi vượt qua thử thách, thành công giải cứu vương quốc Bouwanko, mãi mê chìm đắm trong bản thân các phần thưởng, quên đi gọi về nhà báo bình an.
Thời gian đó, với nhóm chỉ như thoáng chốc, nhưng đối với cả đám ba mẹ, nó lại là khoảng thời gian dài không nhận được bất kỳ liên lạc nào từ con cái mình, họ đều rất lo lắng và sợ hãi, tìm nhiều cách nhưng không được. Trong đó nhà Nobita bị phiền nhiều nhất, dù sao cả đám lấy lý do là Doraemon đưa nhóm đi chơi.
Sau một hồi vui sướng khi thấy con mình trở về, cả nhóm đều nhận được khác nhau trừng phạt.
Jaien phải ở cửa hàng phụ mẹ từ sáng đến tối, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Cậu thường phàn nàn về việc phải bê vác hàng hóa nặng nề và phục vụ khách hàng khó tính. "Tớ bị ép làm việc như một con trâu." cậu than qua điện thoại với Hajime vài ngày trước, nhưng không dám nói lớn vì sợ mẹ nghe thấy.
Shizuka cũng không khá hơn. Cô bị mẹ yêu cầu ở nhà học đàn piano hàng giờ, cộng thêm việc làm bài tập hè. Những buổi chiều nhàn nhã chơi đùa với bạn bè giờ chỉ còn là mơ ước xa vời.
Nobita và Doraemon thậm chí còn phải tham gia một chương trình huấn luyện thể chất đặc biệt do bố mẹ Nobita sắp xếp. Nghe nói họ đã phải chạy bộ quanh công viên, bơi lội và tập võ để cải thiện sức khỏe. Điều này làm Nobita kêu la không ngừng, còn Doraemon thì phải liên tục bảo dưỡng cơ thể mình sau mỗi buổi tập mệt mỏi.
Suneo có vẻ may mắn hơn khi nói rằng mình đi du lịch với gia đình chú ở một hòn đảo xa. Nhưng nhìn khuôn mặt u ám và mệt mỏi của cậu, Hajime không khó để nhận ra sự thật.
Qua một hồi gặng hỏi, Suneo thú nhận rằng mình bị giao nhiệm vụ chăm sóc bọn trẻ và làm gia sư bất đắc dĩ. Chuyến đi "du lịch" chẳng khác nào một khóa khổ luyện đầy thử thách.
Ngược lại, Hajime cảm thấy may mắn hơn nhiều. Bố mẹ cậu vốn không quản lý cậu quá nghiêm ngặt. Từ nhỏ, Hajime đã trưởng thành và biết suy nghĩ, dù chưa thức tỉnh ký ức kiếp trước. Thói quen tự lập đã khiến bố mẹ rất tin tưởng và ít khi đặt ra những trừng phạt nặng nề.
Tuy nhiên, lần này họ vẫn giáo dục cậu bằng những lời khuyên nghiêm túc. "Hajime, chúng ta hiểu con có lý do riêng, nhưng lần sau nếu có việc gì cần đi lâu như vậy, hãy nói với bố mẹ trước nhé."
Những lời nói nhẹ nhàng của bố mẹ khiến Hajime không khỏi cảm thấy xấu hổ. Cậu quyết định làm gì đó để chuộc lỗi.
Sau vài ngày suy nghĩ, Hajime tìm một lớp học âm nhạc và đăng ký. Mặc dù thực tế, với khả năng thiên bẩm của mình, cậu chỉ cần đi vài buổi là có thể lấy được bằng tốt nghiệp. Thế nhưng, điều này khiến bố mẹ cậu rất vui lòng. Họ cảm thấy con mình có thành tựu và sự yên tâm từ đó lớn hơn bao giờ hết.
"Con thật sự làm bố mẹ tự hào." mẹ cậu nói với đôi mắt rạng rỡ khi cầm trên tay bằng tốt nghiệp âm nhạc của cậu. Hajime cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ rằng chỉ cần điều này có thể khiến bố mẹ vui vẻ, thì chút công sức đó cũng rất đáng giá.
Sau một lúc đi bộ qua con đường quen thuộc dẫn lên ngọn núi phía sau trường, Hajime cuối cùng cũng đến được căn cứ bí mật của nhóm. Nơi này từng là một hang động nhỏ mà nhóm phát hiện ra trong lần phiêu lưu trước.
Nhưng giờ đây, nó đã được cải tạo và mở rộng rất nhiều, trở thành một căn cứ ẩn náu thực thụ. Nhìn từ bên ngoài, căn cứ được ngụy trang khéo léo bởi cây cối và đá núi, khó ai có thể phát hiện ra. Chỉ những ai biết rõ lối vào bí mật mới có thể tìm thấy cánh cửa được khắc vào lòng núi, mở ra bằng một cơ chế đặc biệt.
Hajime bước vào, lập tức cảm nhận được không gian mát mẻ và thoải mái bên trong. Nhìn xung quanh, cậu không khỏi thầm cảm thán vì sự thay đổi đáng kể.
Căn cứ giờ đây không chỉ có không gian sinh hoạt chung và các phòng của nhóm bạn, mà còn được bổ sung thêm nhiều khu vực mới. Một trong số đó là phòng dành riêng cho Kuntaku và gia đình Roppu, nơi họ có thể nghỉ ngơi mỗi khi đến thăm.
Những bức tường đã được trang trí bằng các bức tranh và hình vẽ do Shizuka và Suneo thực hiện, làm cho không gian trở nên sống động và ấm cúng hơn.
Hajime bước qua từng khu vực, kiểm tra mọi thứ. Mọi người đều bận rộn với những trừng phạt riêng nên không ai có thời gian để lau dọn nơi đây. Cậu thở dài, cầm lấy cây chổi ở góc phòng và bắt đầu quét dọn.
"Thật là, ai cũng bận rộn, chỉ có mình mình rảnh rỗi." Hajime lẩm bẩm, nhưng giọng nói không hề có chút phàn nàn. Trên thực tế, cậu cảm thấy vui khi có cơ hội làm điều gì đó cho căn cứ. Sau khi quét sạch bụi bẩn, cậu lau dọn từng ngóc ngách, từ bàn ghế đến tủ sách. Cậu cũng kiểm tra phòng của từng người để đảm bảo mọi thứ vẫn gọn gàng.
Sau một tiếng dọn dẹp vất vả, Hajime cuối cùng cũng đến được khu vực chứa Cánh Cửa Không Gian. Đứng trước nó, cậu không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra sự thay đổi đáng kể của nó so với lần cuối cùng nhìn thấy.
So với lần đầu tiên nhóm sử dụng nó, cánh cửa giờ đây đã hoàn toàn khác biệt. Bề ngoài không còn là một khung kim loại đơn giản mà giờ đây đã được cấu thành từ sự kết hợp của đá, gỗ và kim loại, tạo nên cảm giác hài hòa và tự nhiên kỳ lạ, như thể nó là một phần của thế giới mà nó kết nối.
Hajime bước đến gần hơn, bàn tay chạm nhẹ lên bề mặt cánh cửa. Cảm giác không còn lạnh lẽo như trước, thay vào đó là một loại hơi ấm mơ hồ, giống như đang chạm vào một sinh thể sống. Ánh sáng phát ra từ cánh cửa giờ đây mềm mại hơn, không quá chói lóa, mà tựa như ánh hoàng hôn yên bình.
Cậu hiểu rõ lý do tại sao nó thay đổi đến như vậy. Sau khi trải qua sự kết hợp giữa công nghệ tương lai của Doraemon, sức mạnh tự nhiên từ Koya Kami và sự chúc phúc thần thánh của Bouwanko Kami, Cánh Cửa Không Gian giờ đây đã được nâng cấp vượt bậc.
Trước đây, nó chỉ có thể liên kết với hành tinh Koya Koya và chỉ mở được một lần mỗi tháng. Nhưng giờ đây, nó đã có thêm khả năng quay lại thời gian trong vòng 100 ngày trước và hai tọa độ cố định hiện tại là hành tinh Koya Koya và vương quốc Bouwanko.
Điều này không chỉ làm tăng tính linh hoạt trong việc sử dụng mà còn mang lại cơ hội khám phá và sửa chữa những sai lầm trong quá khứ, mặc dù giới hạn thời gian không cho phép thay đổi quá xa.
Hajime khẽ cảm thán khi ngắm nhìn cánh cửa: "Đúng là một kỳ tích… nhưng để nâng cấp thêm một lần nữa thì không dễ dàng."
Cậu hiểu rằng để cánh cửa tiếp tục phát triển, cần có một nguồn sức mạnh ngang hàng với hai vị thần đã ban phước cho nó. Nhưng Hajime cũng biết rằng cơ hội gặp được những tồn tại như Koya Kami hay Bouwanko Kami là điều gần như bất khả thi.
Gặp được Koya Kami là nhờ cô Tamamo chỉ dẫn, còn Bouwanko Kami thì hoàn toàn là một sự may mắn ngoài ý muốn.
"Chỉ hy vọng trong tương lai có thể tìm được thêm một điều kỳ diệu như vậy…" Hajime lẩm bẩm, rồi tự mỉm cười với suy nghĩ của mình.
Cậu biết rằng những khả năng phi thường của cánh cửa sẽ giúp nhóm bạn rất nhiều trong hành trình khám phá các thế giới mới. Nhưng đồng thời, cậu cũng ý thức rõ rằng sức mạnh này cần được sử dụng một cách thận trọng và có trách nhiệm, bởi vì nó không chỉ là một công cụ, mà còn là cánh cửa dẫn đến những điều bí ẩn ngoài sức tưởng tượng.
Hít một hơi thật sâu, Hajime đặt tay lên bề mặt cánh cửa. Ánh sáng dịu dàng bao phủ cậu và chỉ trong chớp mắt, hình bóng của Hajime biến mất khỏi địa cầu, tiến vào hành tinh Koya Koya.
Đặt chân lên vùng đất quen thuộc, Hajime không vội vã hành động. Cậu đã dành thời gian điều tra và dò hỏi khắp nơi, tận dụng tất cả những manh mối để tìm hiểu về Koya Kami. Với sự kiên nhẫn và cả chút "mặt dày" của mình, Hajime cuối cùng cũng dò được vài thông tin từ cô Tamamo.
Qua lời kể của cô, Hajime dần hiểu ra bản chất của Koya Kami, và sự tồn tại của thần này trở nên rõ ràng hơn trong suy nghĩ của cậu.
Thế nhưng, càng hiểu rõ, Hajime lại càng mơ hồ. Cậu nhận ra rằng con đường mà Koya Kami đại diện không thực sự phù hợp với bản chất của mình. Có điều gì đó trong sâu thẳm bản thân khiến Hajime cảm thấy rằng, dù có bao nhiêu sức mạnh hay tri thức từ những vị thần, nó vẫn không thể định nghĩa được con đường của cậu.
Lắc đầu, Hajime không để suy nghĩ này chiếm quá nhiều thời gian, đi tìm Koya Kami. Mà ngay sau khi cậu rời đi, từ trong một góc khuất, hai bóng người dần hiện ra. Nếu Hajime còn ở đó, chắc chắn cậu sẽ vô cùng bất ngờ, bởi hai người vừa xuất hiện không ai khác chính là Bouwanko Kami và cô Tamamo.
Tamamo đứng lặng nhìn theo bóng lưng của Hajime dần biến mất, ánh mắt phức tạp.
"Thật khó tin," cô lên tiếng, giọng đầy cảm thán. "Em ấy thế mà thật không phải là Ngụy Kỳ Tích. Nhưng lại càng khó tin hơn..." Tamamo dừng lại một chút, như để lựa chọn lời nói thích hợp. "...em ấy thế mà lại đến từ bên ngoài Đa Nguyên Vũ Trụ tồn tại."
Bouwanko Kami không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Tamamo nhìn sang thần bên cạnh, tiếp tục: "Ban đầu, ta đã nghĩ em ấy là một dạng tồn tại đến từ một dòng thời gian song song nào đó. Nhưng thực tế thì không phải. Em ấy là thứ vượt qua cả các ranh giới đó... Như vậy, Bouwanko Kami." Cô hỏi, ánh mắt lóe lên sự tò mò. "Cuộc đầu tư này đáng sao?"
Bouwanko Kami trầm tư hồi lâu, ánh mắt như chìm sâu vào những suy nghĩ xa xăm. Cuối cùng, thần lên tiếng, giọng nói chắc chắn nhưng mang theo một trọng lượng kỳ lạ: "Đáng."