Cô bé này hôm nay đacng mang theo bực tức về nhà đây mà.
Tiếp tục trò chuyện nữa, chưa biết chừng cô bé này có thể đem anh so sánh với aem gái Lâm*ốm yếu nhiều bệnh, chỉ cần gió thổi qua một cái, âm thanh hơi to một tí là sẽ ngất xỉu ngay. * Nhân vật Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng. Tần Nguyễn ý thức được mình lỡ lời, cô ngẩng đầu nhìn xem sắc mặt của Tam gia, tình cờ bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh. Trong lòng cô thoáng ảo não, lẽ ra cô không nên trút sự tức giận vô cớ của mình lên người anh. Nhưng bảo Tần Nguyễn xin lỗi thì cô lại không mở miệng ra được. Hoắc Vân Tiêu nhìn vẻ mặt rối rắm của cô mà đôi mắt sâu thẳm trong phút chốc tan ra như tuyết đầu mùa. Anh khoác tay lên vai Tần Nguyễn , ôm cô vào trong lòng rồi đi vào phòng khách. Miệng lại tỏ ra vừa bất đắc dĩ, vừa cưng chiều, nói: “Em đi ra ngoài một chuyện mà sao mang về lửa to thế này? Ai làm cho em không vui à? Nói cho anh biết, để anh bảo chú Khương dẫn người đi dần mặt cho em.” Những lời nói để dỗ dành trẻ con này rơi vào trong tại của Hoắc Khương vừa nghe điện thoại xong đi tới sau, khiến chân ông ta mất thăng bằng, suýt nữa đã vấp ngã. Hoắc Khương đi theo bên cạnh chủ nhân bao nhiêu năm qua, nhưng chưa từng nghe thấy Tam gia dùng giọng nhẹ nhàng như vậy nói với ai bao giờ. Mà đến ngay cả lời nói ra cũng ngây thơ đến mức làm cho người ta cùng cả mình. Sự rối rắm cùng lửa giận trong bụng Tần Nguyễn cũng phút chốc tan thành mây khói dưới sự an ủi dịu dàng của Tam gia. Cơ thể căng thẳng của cô thả lỏng, lông mày cau chặt cũng được nới ra, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nở một nụ cười nhẹ. Hai má cô hơi ửng đỏ, cô chậm chạp nói: “Chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, anh đừng để ý những gì em vừa nói.”
Cuối cùng cô vẫn nói lời tỏ ra áy náy.
Hoắc Vân Tiêu đỡ Tần Nguyễn ngồi xuống ghế sô pha, còn mình thì ngồi ở bên cạnh cô, mặt đối mặt với cô. Đầu mũi của hai người gần như sắp đụng phải nhau. Hơi thở của Tần Nguyễn trở nên nhẹ hơn, nhịp tim của cô cũng tăng nhanh. Cô giơ tay định đây anh, nhưng Tam gia lại rút lui trước. Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn, anh nghiêm túc nói: “Nguyễn Nguyễn, chúng ta là vợ chồng tuy hai mà một, anh có thể để ý cái gì chứ? Nếu em cứ cất giấu hết uất ức của mình thì anh mới thật sự muốn để ý đấy, nhà là nơi mà em thuộc về, đừng có bất kỳ gánh nặng nào.” Giọng anh nhẹ nhàng đầy mê hoặc.
Đôi mắt đẹp của Tần Nguyễn ánh lên những tia sáng cực nhỏ, sáng hơn những vì sao trên bầu trời. Đôi môi đỏ mọng của cô hơi nhếch lên, cô chẳng thể nói một lời nào.
Tam gia cưng chiều khiến cô có cảm giác được yêu mà sợ. “Sao thế?” Hoắc Vân Tiêu vội vàng đứng dậy ngồi vào bên cạnh Tần Nguyễn , ôm cô vào lòng, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng. Tần Nguyễn một tay ôm bụng, một tay xua tay với Tam gia. “Không sao đâu, vừa rồi động tác của em hơi mạnh một chút.” Tranh thủ lúc này, Tần Nguyễn cởi giày trên chân mình ra. Người hầu đứng trong phòng khách rất tinh ý, mang giày đi trong nhà để ở dưới chân Tần Nguyễn. Người hầu trong phòng bếp cũng bê canh thảo dược tới.
Người hầu nói: “Phu nhân, hôm nay là canh bổ máu, cô dùng một chút nhé?”
Vừa rồi bụng của cô chỉ bị ép một chút nên nhanh chóng bình thường trở lại. Tần Nguyễn cười tiếp nhận cái thìa, cô gật đầu với người hầu: “Cảm ơn.” Người hầu mỉm cười rời đi. Rõ ràng là hỏi thăm, nhưng từng chữ lại khẳng định. Tần Nguyễn dùng thìa khuấy canh, cô nhớ tới chuyện của Hoắc Dịch Dung và cô Tứ tiểu thư của nhà họ Phó. Cô ngước mắt nhìn Hoắc Vân Tiêu: “Anh Dung có đi không ạ?”. Hoắc Vân Tiêu gật đầu: “Anh hai cũng sẽ đi, ngày mai đến lúc dự tiệc, anh ấy sẽ tới đón em đi cùng luôn.” Tần Nguyễn gật đầu: “Em biết rồi.” Đây là đồng ý. Bây giờ cô đã không còn bài xích những sắp xếp này nữa. Con người mà, cũng nên nhận rõ thân phận của mình.
Cô là phu nhân của Hoắc Tam gia, có rất nhiều chuyện cần phải thích ứng. Tất cả chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Hoắc Vân Tiêu nhéo nhéo vành tại của Tần Nguyễn, anh cười khen: “Em thật ngoan.” Tần Nguyễn nghiêng đầu, tránh bàn tay làm phiền cô ăn canh. Ngoan?
Cô đã lớn như vậy rồi, cũng chỉ có người đàn ông bên cạnh này sẽ khen cô ngoan thôi. Tần Nguyễn tự nhận mình và chữ ngoan này chẳng liên quan gì đến nhau cả. Dái tại mềm mại và ấm áp thoát ra khỏi đầu ngón tay của anh, Hoắc Vân Tiêu không còn tiếp tục những động tác nhỏ khác nữa.