Khương Hy đưa mắt nhìn ra phía sau lưng Kế Trường Minh, hai con ngươi trực tiếp khóa chặt vào thân ảnh của Bắc Liêu Thiên Cương.
Kỳ thực hắn có thể sử dụng linh thức để quan sát từ xa nhưng hắn không làm bởi như thế là bất lịch sự. Kế Trường Minh nói thế nào cũng là một trong số ít bằng hữu hiện tại của hắn, tốt nhất không nên trắng trợn dùng linh thức đi quan sát ‘người nhà’ được.
Đồng dạng, Bắc Liêu Thiên Cương cũng đang khóa chặt lấy thân ảnh của Khương Hy, chỉ có điều hắn chỉ nhìn được trong vài giây đầu, còn sau đó thì hắn có cảm giác như đang nhìn vào chính mình ở trong gương vậy.
“Đây là đại thành chi cảnh của Thủy Đàm Ảo Cảnh sao?”, hắn thầm nhủ.
Thông tin Khương Hy tu luyện Thủy Đàm Ảo Cảnh của Thủy Đàm chân nhân cũng chẳng phải chuyện gì bí mật đối với các đệ tử chân truyền cùng cao tầng tại Cửu Tiêu Tông.
Đáng chú ý là hắn có thể tu luyện đến đại thành chi cảnh mà không có sự chỉ điểm của cao nhân Đạo Môn. Tùy rằng không mấy ai biết lai lịch của Thiên Nguyệt Tông nhưng ít nhiều cũng có người có thể đưa ra một vài suy đoán.
Tam trưởng lão Thương Trọng Lâm cũng nghĩ đến một vài chuyện nên đã đem một số chuyện nói lại cho Bắc Liêu Thiên Cương.
Về phần sử dụng số thông tin đó để làm gì thì tùy ý hắn quyết định.
Kế Trường Minh bị Bắc Liêu Thiên Cương cắt ngang có chút cụt hứng nhưng cũng chẳng để tâm mấy làm gì, hắn hắng giọng một chút rồi nói:
“Vô Nhai, giới thiệu với ngươi một chút, đây là sư huynh Bắc Liêu Thiên Cương cùng Vân Tuyên Tiết ta đã từng đề cập đến”.
“Ít nhất cũng nên gọi ta là sư tỷ chứ?”, Vân Tuyên Tiết lườm Kế Trường Minh.
Khương Hy đã từng thấy tên của cả hai ở trong nhiệm vụ Ngân Bảng nên cũng không quá xa lạ, chỉ có điều đây là lần đầu hắn nhìn thấy chân thân.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên đầy niềm nở đáp lại:
“Gặp qua hai vị đạo hữu, ta gọi Khương Vô Nhai”.
Bắc Liêu Thiên Cương cùng Vân Tuyên Tiết đồng thời mỉm cười đáp lễ:
“Gặp qua Khương đạo hữu”.
“Gặp qua Khương đạo hữu”.
Bắc Liêu Thiên Cương nói tiếp:
“Nghe danh Khương đạo hữu đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt, đạo hữu quả thật là nhân trung long phượng, tại hạ đã được mở rộng tầm mắt”.
Nghe vậy, Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết nhịn không được liếc mắt nhìn về phía hắn một chút.
Cái tên này từ bao giờ lại khách khí đến thế?
Bắc Liêu Thiên Cương trong nhận thức của bọn hắn là một người rất kiêu ngạo, dù bên ngoài thể hiện ra rất thân thiện nhưng thân là thiên kiêu đứng đầu thế hệ này, tầm mắt của hắn há lại đơn giản.
Kế Trường Minh không nói, hắn đã sớm tiếp xúc qua Khương Hy nên không nhìn sâu làm gì. Bất quá Vân Tuyên Tiết thì khác, năng cùng Bắc Liêu Thiên Cương nghe danh Khương Hy đã lâu, đây là sự thật.
Nhưng hôm nay mới chính thức là ngày đầu tiên bọn hắn giáp mặt nhau, vì vậy nàng cũng âm thầm quan sát Khương Hy kỹ càng một chút.
Đồng dạng như Bắc Liêu Thiên Cương, nàng nhìn hắn càng lâu thì hư ảnh của chính nàng lại hiện ra ngay trước mắt, chỉ có nước dời mắt tập trung sang một chỗ khác đủ lâu thì mới có thể lấy lại cảm giác như bình thường.
Nàng rõ ràng thực lực của mình ra sao, ấy vậy mà vẫn bị trúng Ảo Thuật lúc nào không hay, bây giờ thì nàng đã hiểu tại sao Bắc Liêu Thiên Cương lại khách sáo đến thế rồi.
Nguyên lai hắn cũng bị trúng Ảo Thuật.
. . .
Đối với những lời kia của Bắc Liêu Thiên Cương, Khương Hy cũng không để tâm quá nhiều, chỉ là xã giao thôi, không cần tập trung vào đó nhiều.
Hắn mỉm cười nói:
“Các vị đến đây phần nhiều hẳn là vì động tĩnh đấu pháp ban nãy đi?”.
Bắc Liêu Thiên Cương có hơi chút ngạc nhiên khi Khương Hy thẳng thắn đến thế, vừa vặn cũng tương đối hợp ý hắn, đỡ phải tốn miệng lưỡi khách khách khí khí.
Người tu đạo không nên câu nệ, vừa mất thời gian lại không thu lại lợi lộc nào đáng giá.
Hắn nghiêm túc gật đầu đáp:
“Xác thực như vậy, hôm nay là ngày đầu tất cả cùng lên Thượng Dao Thiên Trì, đấu pháp quy mô lớn thế này đáng lý ra không nên xuất hiện mới phải. Đạo hữu có thể cho chúng ta biết đối phương là ai không?”.
Hắn không phải là người điếc, hắn có thế nghe ra hai chữ ‘phiền toái’ từ miệng của Khương Hy lúc trước. Thực lực cụ thể của Khương Hy thế nào thì hắn không quá chắc nhưng từ một năm trước đã cường đại đến mức đè đánh Kế Trường Minh thì bây giờ hẳn vẫn thế.
Ngữ khí của hắn dùng để nói chuyện cũng là dạng tương giao ngang hàng, không hạ thấp bất kỳ ai và cũng không nâng bất kỳ ai. Đây là thái độ hắn muốn biểu thị với Khương Hy.
Hai mắt Kế Trường Minh có chút hơi sáng lên, hắn chờ đợi chính là câu hỏi này, đồng dạng Vân Tuyên Tiết cũng có chút hứng thú.
Khương Hy nhìn qua chiến trường một chút, trong đầu đang suy nghĩ có nên nói thẳng hay không, dù sao với tình huống hiện tại thì Dạ Ma trong thời gian ngắn hẳn sẽ không ra tay.
Suy ngẫm một vài giây, hắn từ tốn nói:
“Dạ Ma thôi, không cần để tâm làm gì”.
Nghe đến hai chữ Dạ Ma, thần sắc của ba người Bắc Liêu Thiên Cương liền ngưng trọng lại, quả nhiên rất ‘phiền toái’.
“Đám âm hồn bất tán đó cũng đến đây sao?”, Kế Trường Minh nghi hoặc nói.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Quan Nhân Các cũng đến, Dạ Ma làm sao không góp vui được”.
Bắc Liêu Thiên Cương nói:
“Hai thế lực này nhập bí cảnh không công khai nên chúng ta thật sự không có chút thông tin nào. Nếu có thể, Khương đạo hữu có thể trao đổi với chúng ta được chứ?”.
Khương Hy nhìn qua hắn một chút, bốn mắt nhìn nhau một hồi rất lâu tựa như đang thăm dò. Không bao lâu sau đó, nội tâm Khương Hy liền thở dài một hơi.
Chẳng trách hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nguyên lai các đại thế lực cũng không quá rõ thông tin Dạ Ma cùng Quan Nhân Các nhập bí cảnh.
Như vậy là đủ giải thích tại sao đời trước hắn không nắm chút thông tin gì về hai thế lực này rồi. Nói một cách đau lòng thì đời trước hắn chẳng đáng giá để cho hai thế lực này để tâm đến, vì vậy mới có thể bình an sinh hoạt trong Thượng Dao Thiên Trì.
Hắn cũng vô tình nhớ đến một vài đoạn ký ức rời rạc của đời trước, khi đó Thương Nguyên cùng Vệ Khắc Nguyên TPw8S hình như cũng có một đoạn thời gian đi ra ngoài một minh rồi mới trở về đội ngũ cùng một vài thương thế.
Đoạn thời gian đó có lẽ bọn hắn cố tình rời đi để dẫn Dạ Ma tránh xa đồng môn. Bây giờ nghĩ lại thì hắn mới cảm thấy thấm thía.
Vô tri hưởng thái bình.
Sáng chói quá cũng là phiền phức.
. . .
Đề nghị của Bắc Liêu Thiên Cương cũng không phải tệ, mỗi môn phái đều sẽ có mạng lưới thông tin riêng, cho nên sử dụng thông tin này để trao đổi cũng không phải ý tồi.
Cuộc nói chuyện này diễn ra tương đối nhanh, cũng chỉ mất khoảng tầm mười lăm phút. Khương Hy đem chuyện Diệp Vân Hy ra làm trao đổi đầu tiên, dù sao nàng không khiến hắn yên tâm được.
Nếu có thể bán nàng hắn liền bán ngay không do dự. Hắn cùng nàng chung quy lại cũng chỉ là người dưng nước lã, nếu không phải vì giao dịch thì đã sớm đường ai nấy đi rồi.
Mặt khác, hắn cũng đem chuyện năm người Từ Hồng ra để trao đổi, đương nhiên, so với Quan Nhân Các thì Dạ Ma chung quy lại cũng là người nhà nên hắn chỉ nói số lượng cùng tu vi. Còn thực lực cụ thể của từng người thì hắn không đề cập.
Dù sao trận đấu pháp vừa rồi diễn ra quá nhanh, người ngoài không rõ nội tình của Khương Hy thì cũng không nghĩ đến chuyện hắn có thể nhìn ra được gì từ trận đấu với năm người Dạ Ma.
Nghe xong, Bắc Liêu Thiên Cương cảm thấy có chút hơi khó tin, hắn nói:
“Dạ Ma chỉ đến năm người thôi sao?”.
Tuy rằng tu vi toàn bộ đều là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều nhưng đối với Bắc Liêu Thiên Cương, số lượng quan trọng hơn nhiều.
Trong một trận chiến thì số lượng là lợi thế đơn giản nhất có thể tạo ra, đồng thời cũng là lợi thế có tính uy hiếp nhất. Dạ Ma muốn lấy cái đầu của các thiên kiêu thì thời điểm này chính là cơ hội tốt nhất, số lượng đi vào càng nhiều thì càng dễ dàng bào mòn bọn hắn đến chết.
Bắc Liêu Thiên Cương không đời nào tin Dạ Ma chỉ đến có năm người. Khương Hy cũng có chút đồng tình với hắn nhưng cũng chẳng biết nên nói gì thêm, hắn cũng chỉ biết đến thế thôi.
Đột nhiên, hai mắt hắn có chút hơi sáng lên, hắn mỉm cười hướng Bắc Liêu Thiên Cương nói:
“Chuyện này ta cũng như đạo hữu, không biết nhiều, chi bằng đạo hữu hỏi nàng thì hơn”.
“Nàng?”, Bắc Liêu Thiên Cương có chút không hiểu nhưng hắn ánh mắt của Khương Hy lại có chút hơi lạ.
Mặt dù Khương Hy đang nhìn hắn nhưng dường như tiêu cự lại phóng hoàn toàn ra sau lưng. Hắn liền có chút ngờ vực quay lại phía sau, hai mắt bất ngờ mở lớn đầy ngạc nhiên.
Diệp Vân Hy xuất hiện giữa trời cao, thân hình từ tốn hạ từ trên không xuống, y phục trắng ngần của nàng phấp phới kéo dài như hai dải lụa tựa tiên nữ hạ trần.
Sự xuất hiện của nàng quá đỗi huyền bí và cũng quá đỗi bất ngờ. Trừ bỏ Khương Hy ra gần như chẳng có ai biết đến sự xuất hiện của nàng cho đến khi Bắc Liêu Thiên Cương quay người lại.
Kế Trường Minh, Vân Tuyên Tiết cùng chúng đệ tử cũng bị hành động này của hắn hấp dẫn, toàn trường lập tức chú mục về phía nữ nhân bạch y đầy khả nghi kia.
Kế Trường Minh thậm chí còn cầm sẵn thanh trường kiếm của mình trong tay tựa hồ có thể chiến bất cứ lúc nào.
Diệp Vân Hy vừa vặn nhận được thông tin từ các bạch bào nhân nên nàng cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào khi bắt gặp đội ngũ của Cửu Tiêu Tông.
Nàng từ tốn bước chân về phía chỗ Khương Hy rồi mỉm cười nói:
“Khương đạo hữu, ta trở về rồi đây”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Diệp cô nương không cần khách khí, khách nhân của ta có chút hơi nhiều, mong cô nương không phiền”.
Diệp Vân Hy nhìn qua đám người Bắc Liêu Thiên Cương một chút, đột nhiên, hai mắt xinh đẹp của nàng có chút hơi híp lại nhìn Bắc Liêu Thiên Cương rồi mỉm cười đầy ý vị.
Bắc Liêu Thiên Cương bất giác nhớ đến miêu tả của Khương Hy về truyền nhân Quan Nhân Các khi nhìn thấy nàng, thế là hai mắt hắn liền lướt qua một tia tinh quang rồi hành lễ nói:
“Thật có lỗi, tại hạ gọi Bắc Liêu Thiên Cương của Cửu Tiêu Tông, không biết cô nương xưng hô thế nào?”.
Diệp Vân Hy liếc mắt nhìn Khương Hy tựa như đang hỏi liệu hắn đã nói gì về nàng chưa, Khương Hy không đáp nhưng hai mắt to đầy nổi bật đó của hắn cũng nháy một cái biểu thị xác nhận.
Đến tận giờ nàng vẫn thật sự không nắm được sâu cạn của Khương Hy như thế nào, vậy nên nàng cũng không biểu lộ gì đặc biệt cả.
Nàng hướng Bắc Liêu Thiên Cương mỉm cười đáp:
“Ta gọi Diệp Vân Hy, truyền nhân của Quan Nhân Các”.
Nghe vậy, chúng đệ tử ở phía sau liền giật mình, sau đó, từng tiếng bàn tán xôn xao không ngừng vang lên. Bắc Liêu Thiên Cương đã sớm đoán từ trước, hắn chỉ muốn xác nhận lại cho chắc chắn thôi.
Bất quá hắn lại quên mất những đệ tử ở phía sau.
Diệp Vân Hy rất đẹp, sự tồn tại của nàng ở đây gần như làm tất cả mọi người lu mờ hết thảy. Khương Hy bây giờ không vận dụng Sắc Dục Thể nên hắn so ra vẫn thua nàng một bậc.
Đối với thiên kiêu, định lực của bọn hắn đối với mỹ nhân cấp bậc này cũng chỉ xem như tạm được nhưng đối với các đệ tử nội môn thì lại chịu không nổi.
Bọn hắn xôn xao bàn tán sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Diệp Vân Hy, thậm chí còn dùng đến những từ ngữ hoa mỹ vô thực nhất để mô tả.
Diệp Vân Hy không biểu lộ gì nhiều nhưng sắc mặt của nàng tựa hồ có chút hơi giãn ra đầy hưởng thụ. Chung quy lại là nữ nhân, làm sao lại không ưa thích người người tâng bốc dung mạo của mình được.
“Rốt cuộc cũng gặp được một chút người có ánh mắt”, nàng thầm nghĩ.
Ngày hôm nay đối với nàng mà nói thì quá đen, vô luận là La Huyền Tử, Dạ Ma hay Khương Hy thì ánh mắt của bọn hắn nhìn nàng chẳng khác nào nhìn ‘địch nhân’ cả.
Đều là những ánh mắt mang một cỗ thăm dò cùng dè chừng, thậm chí Khương Hy còn quá đáng hơn, hận không thể nào tránh nàng càng xa càng tốt.
Cho nên nàng phi thường hài lòng với biểu hiện này của đám đệ tử nội môn của Cửu Tiêu Tông này.
Đây mới là loại đãi ngộ nàng nên được hưởng mới phải.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho đánh giá full sao cho truyện nha!