Hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp, có hợp ắt có tan, có tan ắt có hợp. Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn. Liễu Nguyên đã dẫn Lý Minh Ngọc rời đi. Đào Thanh Mộc cũng đã trở về để quản lý Triều Dương Phái và Khống Thiên Bang. Tần Phong đã từ bỏ việc huyết tẩy các môn phái, bây giờ hắn đang không biết phải đi đâu.
Dẫn theo Dương Như Hoa và Tiểu Thanh, Tần Phong cứ đi trong vô thức, trong lòng của hắn nói muốn đi hướng nào, bước chân của hắn bước từng bước theo đó, bất giác đã đi từ huyện thành này sang huyện thành khác, từ tỉnh này sang tỉnh khác, từ nước này sang nước khác.
Nửa năm thời gian trôi qua, Tần Phong đã dẫn hai vị mỹ nhân giang hồ đi khắp thiên hạ, hiện tại lại đang dừng chân ở một huyện thành của nước Đông Lạc.
Đi một vòng lớn, cả ba người lại trở về Đông Lạc.
Vừa bước chân vào cổng thành, trái tim trong lồng ngực Tần Phong bỗng chốc đập nhanh loạn nhịp.
Sắc mặt Tần Phong biến đổi, hắn cảm thấy kì lạ vô cùng, đã lâu lắm rồi trái tim của hắn mới đập loạn nhịp như lúc này.
Hít vào một hơi sâu, Tần Phong dựa vào công lực thâm hậu để điều chỉnh lại nhịp tim của mình trở lại bình thường.
Biểu hiện của hắn quá mức rõ ràng, không thể nào che dấu được hai mỹ nhân ở bên cạnh, Dương Như Hoa tỏ vẻ lo lắng, hỏi:
-Phong lang, chàng làm sao vậy?
Tần Phong thấy Dương Như Hoa lo lắng cho mình, nhìn nàng mỉm cười, xua tay nói:
-Không sao, chỉ là ta cảm thấy có chút khác lạ khi vào trong thành này mà thôi.
Tiểu Thanh bất ngờ nhanh miệng lên tiếng:
-Công tử, nếu người cảm thấy bất thường, chúng ta rời khỏi thành này.
Biểu hiện của Tiểu Thanh giống như đang lo lắng cho Tần Phong, nhưng Dương Như Hoa lại cảm nhận dường như có điều gì đó bất thường, chỉ là nàng không có cách nào chứng minh cảm nhận của mình, không biết là do nàng nghĩ nhiều, quá mức đề phòng Tiểu Thanh, hay thật sự là giác quan thứ sáu của nàng đang mách bảo.
Trong lúc Dương Như Hoa còn đang cảm thấy nghi ngờ, thì Tần Phong đã lên tiếng trả lời Tiểu Thanh:
-Không cần, trong thiên hạ còn chưa có nơi nào mà ta không dám đến, kể cả nơi đó có là Lôi Âm Tự.
Tiểu Thanh còn định lên tiếng, nhưng lại thấy ánh mắt dò xét của Dương Như Hoa đang nhìn mình, cho nên lại dừng lại.
Tần Phong lại nắm lấy tay của Dương Như Hoa, ánh mắt nhìn nàng đầy yêu thương, tiếp tục lên tiếng:
-Tiểu Thanh, ngươi đi tìm quán trọ thuê phòng trước, ta và nương tử sẽ đi dạo, sau đó mới tìm ngươi sau.
Tiểu Thanh tuy trong lòng đầy ghen tuông, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ngoan ngoãn đáp:
-Vâng, thưa công tử.
Đợi Tiểu Thanh rời đi trước, hai phu thê Tần Phong và Dương Như Hoa mới nắm tay nhau cùng đi dạo.
Trong thành lúc này, cũng có một người quen của Tần Phong đang sinh sống, vô tình hôm nay nàng cũng đang đi dạo quanh thành.
Nhưng kì diệu là cả hai bên lại không hề chạm mặt nhau.
Đi được một vòng quanh thành cùng nhau, Dương Như Hoa bất chợt lên tiếng:
-Phong lang, chàng có thấy thành này rất kì lạ không?
Tần Phong mặt đầy nghi hoặc, lên tiếng hỏi lại:
-Có sao? Nàng thấy điều gì kì lạ vậy?
Dương Như Hoa đáp:
-Thiên hạ đại loạn, dù cho Đông Lạc chưa bùng nổ c·hiến t·ranh, nhưng lòng người cũng không tránh khỏi bất an lo sợ. Nhưng chúng ta đi dạo một vòng quanh thành này, những người ở đây lại cho ta cảm giác yên bình khác lạ.
Tần Phong gật đầu, nói:
-Đúng là rất kì lạ! Vậy nàng có muốn ở lại đây cả đời cùng với ta không?
Dương Như Hoa đôi mắt sáng lên, có một cuộc sống yên bình bên người mà mình yêu thương là điều mà tất cả mọi phụ nữ trên đời đều mong muốn.
Nhưng rất nhanh, gương mặt của Dương Như Hoa lại trở lại bình thường, nàng nhẹ lắc đầu.
Nàng biết rằng Tần Phong hiện tại không thể cho nàng cuộc sống yên bình đó, hắn là Võ Lâm Chí Tôn, có rất nhiều thứ hắn phải thực hiện, hơn nữa hắn còn mối thù diệt môn chưa báo, làm sao có thể cùng nàng ở mãi nơi này được.
Nàng đang dối lòng, Tần Phong hiểu rõ điều đó, mọi biểu cảm trên khuôn mặt nàng hắn đã quan sát rất kĩ.
Nhưng hắn cũng không lên tiếng, hắn biết nàng đang suy nghĩ cho hắn, hắn tuổi còn trẻ, vẫn muốn tung hoành thiên hạ, vẫn còn sự nghiệp cần phải gây dựng, vẫn còn mối thù chưa báo, chưa thể dừng lại ở nơi này được.
Chỉ là, nếu là vì nàng, hắn thật sự có thể từ bỏ tất cả, cũng giống như là hắn từng vì người nào đó mà giấu đi tâm ma của mình, cũng vì người đó mà bộc phát tâm ma.
Tần Phong nắm chặt hai tay, hắn đã hạ quyết tâm, đợi sau khi trả được mối thù diệt môn, hắn sẽ cho Dương Như Hoa cuộc sống mà nàng mong muốn.
Dương Như Hoa lại lên tiếng:
-Phong lang, chúng ta đã đi dạo một vòng quanh thành này rồi, cũng nên đi tìm Tiểu Thanh cô nương rồi, kẻo nàng ta lại lo lắng.
Tần Phong lần này lại lắc đầu, hắn nói:
-Vậy nàng hãy đi tìm Tiểu Thanh trước đi, ta còn muốn đi dạo thêm một lát, ta sẽ quay về tìm hai người sau.
Dương Như Hoa gật đầu, đáp:
-Được, vậy ta đi tìm Tiểu Thanh trước, chàng cũng đừng để ta phải đợi lâu.
Cả hai tách ra, Tần Phong tiếp tục đi dạo, còn Dương Như Hoa quay về tìm Tiểu Thanh.
Lần này, Tần Phong không hề đi theo một hướng đi nhất định, mà hắn dựa vào cảm nhận, muốn đi đâu thì sẽ đi đó, thế nên hắn cứ đi lung tung trong thành một hồi.
Còn Dương Như Hoa, nàng mới chỉ tách ra khỏi Tần Phong một chút, còn chưa tìm thấy Tiểu Thanh, trái tim nàng đã thôi thúc nàng đuổi theo hắn, cho nên lại quay đầu lại tìm Tần Phong.
Đến khi Dương Như Hoa nhìn thấy bóng lưng của Tần Phong, nàng lại không chủ động đi đến bên cạnh hắn, mà lại cứ đi ở phía sau hắn, từ xa quan sát hắn.
Nàng cũng không hiểu vì sao nàng lại như vậy, chỉ là cứ muốn đi theo đằng sau lưng của hắn mà thôi.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến buổi chiều, cả Tần Phong và Dương Như Hoa đều chưa muốn quay lại tìm Tiểu Thanh.
Nhưng Tần Phong lo rằng Dương Như Hoa sẽ lo lắng cho mình, cho nên hắn quyết định đi tìm hai người.
Vô tình, trên đường trở về Tần Phong lại đi đến trước cổng huyện nha trong thành.
Suy nghĩ một lát, Tần Phong không hiểu vì điều gì, lại quyết định đi vào xem thử, muốn xem huyện lệnh nơi này rốt cuộc là người như thế nào, lại có thể làm cho dân chúng trong thành ai nấy đều có cuộc sống yên bình vui vẻ như vậy.
Trước cổng huyện nha đang có hai bổ khoái canh gác, cánh cổng thì đóng kín, bởi vì hôm nay trong huyện không hề có vụ án nào.
Tần Phong không vượt tường nhảy vào, mà thong dong bước thẳng vào đến trước cánh cổng chính.
Bước chân của Tần Phong rất ung dung, trông vô cùng tự tại, chỉ là hắn lại thi triển Phong Thần Thông, lướt qua trước mặt hai bổ khoái canh gác ngoài cổng, mở cổng bước vào rồi đóng lại, mà cả hai người bổ khoái đều không hề phát giác.
Tần Phong đi vào phía sau huyện nha, hắn từ từ đi tham quan khắp nơi, trên đường hắn đi, không một người có thể phát giác ra hắn.
Bỗng chốc, Tần Phong đứng hình dừng lại, cơ thể hắn cứng đờ, trái tim hắn đập loạn, đôi tay hắn không ngừng run rẩy, trước mặt hắn là một bóng hình quen thuộc, bóng hình đó đã khắc sâu vào trong trái tim của hắn.
Là Trần Như Ngọc, nàng lại cải trang thành nam giới, mặc trên người bộ quan phục của huyện lệnh, nàng chính là huyện lệnh của huyện thành này, có lẽ chính là người đã mang lại sự yên bình cho tất cả những người dân nơi đây.
Nhưng tại sao, nàng mang lại cảm giác yên bình cho tất cả mọi người, nàng lại c·ướp đi sự yên bình đó trong tâm của hắn.
Tần Phong đứng im nhìn nàng, cũng giống như lần hắn nhìn nàng ở trong khu rừng tận cùng phía Nam.
Nàng đang ngồi ở bậc thềm suy tư, xung quanh là những hàng cây lá đỏ, ánh nắng chiều chiếu vào một góc sân, càng tô điểm lên sự xinh đẹp của nàng.
Lúc trước, nụ cười của nàng rạng ngờ như ánh bình mình. Bây giờ, nàng lại mang nét yên bình của ánh hoàng hôn. Dường như nàng là người con gái của mặt trời.
Nhưng dù nàng có mang nét đẹp nào của ánh mặt trời đi nữa, nàng vẫn dễ dàng chiếm lấy trái tim của Tần Phong.
Dù không hề cảm nhận được có người đang đứng thất thần ngắm nhìn mình, Trần Như Ngọc lại nhờ một lực hấp dẫn vô hình mà quay đầu nhìn về phía Tần Phong.
Lần này, Tần Phong không hề tránh đi, hắn vẫn cứ đứng im ở đấy.
Hai người nhìn nhau, thật lâu, thật lâu, thời gian giống như đang ngừng lại vậy.
Hai hàng nước mắt đã chảy dài trên gò má của Trần Như Ngọc từ khi nào, nhưng nó lại làm nàng tỉnh táo lên một chút, biết rằng mình không phải đang mơ, nàng đã chạy tới, ôm chầm lấy hắn, vùi mặt vào ngực của hắn, như sợ rằng hắn sẽ biến mất như cơn gió vậy.
Tần Phong cũng không tự chủ được bản thân mình, hắn đưa tay lên, ôm lấy cơ thể đang run nhẹ của Trần Như Ngọc.
Bất chợt, Trần Như Ngọc lên tiếng:
-Là chàng thật sao, Tần Phong?
Tần Phong ôm nàng trong vòng tay, khẽ nói:
-Là ta.
Cả hai người không hề biết, ở phía xa, cũng có một người đang nhìn hai người mà rơi lệ.
Dương Như Hoa đang đau lòng thì Tiểu Thanh cũng đã đến, kéo tay Dương Như Hoa, cả hai nàng đi đến chỗ của Tần Phong.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Như Ngọc giật mình, thoát ra khỏi vòng tay của Tần Phong.
Thấy người đến là Dương Như Hoa, Tần Phong cũng không khỏi giật mình, thì ra cảm giác n·goại t·ình b·ị b·ắt quả tang là như vậy, Tần Phong không ngờ hắn cũng sẽ trải qua cảm giác đó.
Hai hàng mi của Dương Như Hoa vẫn đang ngấn lệ, điều đó làm cho Trần Như Ngọc và Tần Phong hết sức xấu hổ, không dám lên tiếng.
Bất ngờ, tưởng rằng Dương Như Hoa sẽ nổi cơn thịnh nộ, nàng lại nắm lấy tay Trần Như Ngọc và nói:
-Từ nay, hai chúng ta phải đối xử thật tốt với nhau, đừng để bị hắn bắt nạt.
Đêm đó là đêm động phòng của Tần Phong và Trần Như Ngọc, không có hôn lễ linh đình giống như của Dương Như Hoa, nhưng Trần Như Ngọc vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Gối đầu lên tay của Tần Phong và ôm lấy hắn, nàng thủ thỉ:
-Phong lang, ta có phải là một cô gái lăng loàn không, chàng sau này có chê ta không?
Tần Phong một tay để cho Trần Như Ngọc gối lên, tay còn lại cũng ôm lấy nàng, hắn nói:
-Tại sao nàng lại nói vậy? Tại sao ta lại chê nàng cơ chứ?
Trần Như Ngọc ôm chặt hắn hơn, nàng nói:
-Lần đó, sau khi chàng rời đi, ta liên tục nghĩ về chàng, nhận ra rằng mình cũng đã yêu chàng rồi. Một người con gái làm sao có thể yêu hai người cùng một lúc được cơ chứ, hơn nữa hai người đó lại còn là bằng hữu của nhau. Ta khi đó đã rất đau khổ, cho nên đã đến đây. Sau đó ta nhận ra, ta chỉ nghĩ về một mình chàng mà thôi. Khi nghe tin chàng đã kết hôn từ Giang Hồ Long Hổ Bảng, ta đã khóc, vì ta cho rằng đời này ta đã đánh mất chàng. Không ngờ hôm nay, ta vẫn có thể được ở cạnh bên chàng.
Tần Phong lòng đầy hạnh phúc đáp:
-Từ nay về sau, ta sẽ yêu nàng, cho nàng cảm nhận được hạnh phúc.
Trần Như Ngọc lại nói:
-Còn cả Dương Như Hoa nữa, chàng cũng phải yêu cô ấy, cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc, cô ấy xứng đáng với chàng hơn ta.
Tần Phong không nói, hắn ngầm thừa nhận lời nói của Trần Như Ngọc, hắn thật sự rất có lỗi với Dương Như Hoa, nàng thật sự đã hi sinh vì hắn rất nhiều, từ nay hắn không chỉ yêu Trần Như Ngọc mà sẽ yêu cả nàng, cũng chỉ có cả hai nàng mà thôi, như vậy là đã quá đủ rồi, sẽ không bao giờ có thêm một người con gái nào nữa.
Một lúc sau, Trần Như Ngọc lại nói:
-Chàng có thể cùng ta về ma giáo được không? Bắc Mạc đã diệt vong, ta muốn trở lại xem tình hình của ma giáo bây giờ.
Tần Phong đáp:
-Ta không chỉ cùng nàng về ma giáo, ta cũng sẽ cùng nàng đến hoàng cung của Đông Lạc, nàng là con nuôi của hoàng đế Đông Lạc, là công chúa công Đông Lạc, ta phải đi gặp tất cả người thân của nàng. Hơn nữa sau này, chỉ cần là nơi mà nàng muốn đến, ta nhất định sẽ đưa nàng đi.