Khống Thiên Ma Công

Chương 52: Kế Hoạch Phản Công Của Ma Vương



Chương 52: Kế Hoạch Phản Công Của Ma Vương

Những người khác đều đã trúng phải kỳ độc khó giải, không thích hợp để Tần Phong thi triển Phong Thần Thông thổi đi đường xa, cho nên sau khi rời khỏi tổng đàn ma giáo năm dặm, Tần Phong đã thu công dần dần, hạ mọi người xuống đất.

Ma Vương là người trúng độc nặng nhất, độc tố đã xâm nhập vào tim, Tần Phong chỉ có thể liên tục truyền công, để giữ lại mạng sống cho ông ta.

Những người khác tuy tạm thời không cần Tần Phong truyền công, nhưng cũng không thể giống như Tần Phong tự giải độc trong cơ thể được, nếu như để lâu nhất định cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.

Việc giải độc trở thành một vẫn đề nan giải, trừ khi có thuốc giải ở đây, nếu không tất cả mọi người đều có thể sẽ c·hết.

Theo như thông tin từ lần đưa tin trước của Giang Hồ Long Hổ Bảng, có lẽ Tiểu Độc Thần đang ở Lôi Âm Tự xa xôi, còn khoảng cách từ đây đến Vạn Độc Môn còn xa hơn nữa.

Nếu như Tần Phong toàn lực thi triển Phong Thần Thông bay đi có lẽ sẽ cứu được những người khác, nhưng Ma Vương chắc chắn phải c·hết không nghi ngờ.

Còn nếu vừa bảo vệ Ma Vương, vừa đi tìm Tiểu Độc Thần, những người khác lại sẽ gặp nguy hiểm.

Khi Tần Phong còn đang hết sức đắn đo, Ma Vương dựa vào được hắn truyền công cho, gắng sức nói:

-Tần Phong huynh đệ, ngươi hãy cứ bỏ mặc ta, ta tin tưởng ngươi có cách để cứu sống những người khác, đừng để vì ta làm vướng chân mà hại đến mọi người.

Tần Phong cũng đã định làm như vậy, đang chuẩn bị bỏ tay ra khỏi người Ma Vương, tất cả những người khác của ma giáo lại phản đối, cho dù có là mười vị trưởng lão hay là Trần Như Ngọc đều như vậy. Tất cả cùng đồng thanh:

-Giáo chủ, người không thể c·hết, cho dù tất cả chúng ta có phải c·hết đi chăng nữa, người cũng phải cố gắng sống, để có thể thay chúng ta báo thù, để có thể phục hưng lại ma giáo.

Nói rồi, tất cả mọi người cùng cởi bỏ phong bế kinh mạch, vận công làm c·hất đ·ộc thâm nhập nhanh hơn.

Ma Vương hai hàng nước mắt đã chảy dài, cố gắng ngăn cản, nói:

-Mọi người, đừng,…

Chỉ tiếc Ma Vương không thể nói tiếp, Cầm Thánh đã điểm huyệt của ông ta.

Trần Như Ngọc nhìn Tần Phong bằng ánh mắt đầy xấu hổ, nói:

-Phong lang, thật tiếc khi chúng ta chỉ có thể ở bên cạnh nhau thời gian ngắn như vậy. Nhưng xin chàng cũng đừng vì ta mà đau lòng. Hãy hứa với ta là chàng phải cứu sống ông ấy.

Ngay lúc này, khi Tần Phong còn chưa kịp trả lời Trần Như Ngọc, từ đằng xa lại vang lên tiếng bước chân của một người đang từ từ tiến về phía bọn họ, thu hút sự chú ý của Tần Phong.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, sự cảnh giác của Tần Phong càng tăng lên, hắn biết người đang tới là một cao thủ có đẳng cấp tuyệt thế trên Tuyệt Thế Bảng.

Nếu như người tới mà là địch nhân, Tần Phong biết chắc chắn rằng hắn không thế bảo vệ được bất kì ai ở đây nữa rồi.

May mắn, khi thân ảnh người đang đến xuất hiện, Tần Phong thở ra một hơi, cực kì vui mừng, gọi:

-Tiểu Độc Thần!

Tiểu Độc Thần nhìn Tần Phong mỉm cười thay cho câu chào hỏi, quan sát một vòng những người ở đây, nói:

-Là độc của Vạn Độc Môn ta.



Tần Phong lại giả vờ bày ra gương mặt như đang trách tội Tiểu Độc Thân nói:

-Còn không phải là do ngươi hay sao?

Tiểu Độc Thần ánh mắt như cười mà không cười nhìn qua hắn, sau đó đi vòng qua tất cả mọi người một vòng, sau đó dơ hai tay ra, không cần đến thuốc giải, trực tiếp vận công, cách không hút hết độc tố trên người những người trúng độc.

Phương pháp giải độc của Tiểu Độc Thần quá mức thần kì và hiệu quả, khiến cho toàn bộ mọi người đều phải kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn.

Tần Phong sau khi kiểm tra cơ thể của Dương Như Hoa và Trần Như Ngọc một lượt, xác định hai nàng đã không việc gì, mới lên tiếng hỏi Tiểu Độc Thần:

-Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây đúng lúc vậy?

Giọng nói của Tần Phong mang theo vài phần sát ý lạnh lẽo, nếu như câu trả lời của Tiểu Độc Thần khiến hắn không hài lòng, có lẽ hắn sẽ trực tiếp động thủ.

Tiểu Độc Thần gương mặt vẫn tươi cười như muốn trêu chọc Tần Phong:

-Vừa mới giải độc cho hai vị phu nhân của ngươi, ngươi vậy mà đã nhanh chóng lật mặt rồi.

Tần Phong không đáp lại, vẫn nhìn Tiểu Độc Thần chằm chằm.

Thấy vậy, Tiểu Độc Thần lại nói thêm:

-Ngươi có tin rằng có người có thể thấy trước tương lai?

Tần Phong đáp:

-Có lẽ có, nhưng chắc chắn người đó không phải là ngươi.

Tiểu Độc Thần nói:

-Đương nhiên không phải là ta, là Phổ Đức Thần Tăng, trước đó ngài đã bảo ta đi về hướng Bắc, dù không nói là để làm gì, nhưng khi gặp ngươi ta đã biết ngài muốn ta làm gì.

Đúng vậy, lần trước Tần Phong nhập ma, để ma tâm khống chế cơ thể, là do Trần Như Ngọc, nếu như lần này để Trần Như Ngọc c·hết trước mặt hắn, sợ rằng thiên hạ lại một lần nữa phải chịu đựng cơn thịnh nộ của ma thần.

Tần Phong khi đã hiểu ra vì sao Tiểu Độc Thần có mặt ở đây, hắn mới nói với Tiểu Độc Thần:

-Đa tạ ngươi!

Tiểu Độc Thần mìm cười với tất cả mọi người, xoay người rời đi, nhiệm vụ của hắn ở đây đã hết, không cần thiết phải ở lại để làm gì.

Tiểu Độc Thần chợt đến rồi chợt đi, cứ như là một cơn gió vậy, mọi người đều cảm giác giống như mình đang mơ, nhưng c·hất đ·ộc trong người bọn họ đều đã được giải hết, làm sao có thể là mơ được.

Đến khi không còn một ai nhìn theo bóng lưng của Tiểu Độc Thần nữa, Ma Vương mới lên tiếng:

-Tần Phong, Dương cô nương, cảm ơn hai người đã giúp đỡ, nếu không hôm nay bọn ta sợ rằng đều đ·ã c·hết cả rồi.

Dương Như Hoa là đệ tử của Triều Dương Phái, vốn dĩ là kẻ thù của ma giáo, cho nên thật sự nàng không hề muốn giúp sức cho ma giáo làm gì cả, sự thật cũng là nàng chưa có làm gì.

Còn Tần Phong, khi nghe Ma Vương cảm ơn, liền xua tay, nói:



-Mọi người giống là người thân của Ngọc nhi, cũng giống như là người thân của ta vậy, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được cơ chứ.

Ma Vương gật đầu với Tần Phong, sau đó quay sang nhìn những thành viên của ma giáo ở đây, nói:

-Tiếp theo, chúng ta cũng nên ăn miếng trả miếng với bọn chúng rồi.

Cho dù là mười vị trưởng lão có thân phận trưởng bối của Ma Vương và Cầm Thánh, hay là Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc đều đồng thanh:

-Xin nghe giáo chủ phân phó.

Ma Vương gật đầu nói với mười vị trưởng lão:

-Mười vị sư thúc, làm phiền các vị thay chúng ta tiêu diệt toàn bộ thất phái.

Mười vị trường lão lập tức chắp tay lại, đồng thanh:

-Tuân lệnh giáo chủ.

Dứt lời, cả mười người cùng nhau phi thân đi, mười cao thủ ma giáo có thực lực không thua kém gì Giang Hồ Thập Kiệt cuối cùng cũng chịu tái xuất giang hồ.

Ma Vương lại tiếp tục ra lệnh:

-Thiên nhi, Ngọc nhi, hai đứa trở lại tổng đàn, ngăn cản bọn người Hoa Phi Vũ.

Tần Phá Thiên cùng Trần Như Ngọc đồng thanh:

-Vâng, thưa giáo chủ.

Nhưng không để hai người kịp rời đi, Cầm Thánh đã ngăn lại, nói:

-Khoan đã, với thực lực của hai đứa nó, nếu Kiếm Thánh ra tay, làm sao hai đứa nó thắng được.

Ma Vương lắc đầu, nói:

-Nàng không hiểu Kiếm Thánh bằng ta đâu, ta và hắn cũng xem như là đối thủ nhiều năm, nếu chỉ có hai đứa chúng nó đi, hắn nhất định sẽ không ra tay giúp đỡ Hoa Phi Vũ nữa.

Nói rồi, Ma Vương vẫy tay ra hiệu cho Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc rời đi. Tiểu Thanh vốn là nha hoàn của Trần Như Ngọc nên cũng đi theo.

Cầm Thánh còn định ngăn cản, Ma Vương đã dơ tay lên cản lại, nói:

-Ta và nàng còn có việc quan trọng hơn phải làm, một mình ta không thể ngăn được Trương Thiên Sư giải cứu thất phái được.

Cầm Thánh thật lòng rất muốn đi theo bảo vệ con trai và đệ tử của mình, nhưng bà ta cũng không đành lòng phá hỏng kế hoạch của Ma Vương, cho nên chỉ có thể hi vọng Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc bình an vô sự.

Tần Phong và Dương Như Hoa dẫu sao cũng không phải là người của ma giáo, Ma Vương cho rằng đây là chuyện riêng của ma giáo, cho nên không hề nhờ hai người họ giúp sức.



Thế là, khi Ma Vương cùng Cầm Thánh rời đi, Tần Phong và Dương Như Hoa vẫn đứng đó.

Dương Như Hoa nhìn Tần Phong đầy tình cảm, nói:

-Phong lang, chúng ta đi giúp Như Ngọc.

Tần Phong gật đầu, nắm tay Dương Như Hoa, thi triển Phong Thần Thông bay lên bầu trời.

Ba người Tần Phá Thiên, Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh đã tiếp cận đến tổng đàn của ma giáo. Tuy nhiên, ba người bọn họ đang bị bao vây bởi chính những giáo chúng ma giáo ở đây.

Bọn họ đã xác định là có kẻ phản bội, nhưng không ngờ những giáo chúng này cũng đã bị thuyết phục mà phản bội ma giáo.

Tần Phá Thiên lòng đầy lửa giận, nói:

-Các ngươi, tại sao lại phản bội, tại sao?

Các giáo chúng ma giáo cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Tần Phá Thiên, bọn họ cũng chỉ vì để được sống mà thôi.

Lúc này, Hoa Phi Vũ cùng bảy vị chưởng môn bước ra từ đám đông, Hoa Phi Vũ lên tiếng:

-Không ngờ chỉ có các ngươi quay trở lại. Ma Vương đâu? Cầm Thánh đâu? Không phải đều đ·ã c·hết rồi chứ?

Hoa Phi Vũ dứt lời, hắn cùng bảy vị chưởng môn cùng nhau ngửa mặt lên trở cười lớn.

Cả Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc lúc này đều đã không nhịn được, cùng nhau lao lên t·ấn c·ông.

Đã xa cách thời gian dài, hơn nữa Trần Như Ngọc đã trở thành người của Tần Phong, cho nên hai huynh muội không thể cùng nhau thi triển Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc được nữa.

Tuy nhiên, Tần Phá Thiên bây giờ đã có tên trên Hào Kiệt Bảng, là một trong Giang Hồ Thập Kiệt, cho dù không thể cùng Trần Như Ngọc thi triển Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc, hắn vẫn đủ tự tin đánh bại Hoa Phi Vũ đã mất một cánh tay và bảy vị chưởng môn.

Tần Phá Thiên lao thẳng vào Hoa Phi Vũ mà t·ấn c·ông, quyền kình của Phá Thiên Thần Quyền bá đạo vô cùng, dù Hoa Phi Vũ có thêm ba vị chưởng môn giúp sức, cũng chỉ có thể liên tục thoái lui.

Bốn vị chưởng môn khác thì lao đến tần công Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh.

Trần Như Ngọc đã tích lũy đủ kinh nghiệm thực chiến và thành thạo Thiên Ma Cầm Âm, võ công của nàng hiện tại đã không kém hơn Giang Hồ Thập Kiệt là bao, có chăng chỉ thua về mặt nội công. Như vậy là đã quá đủ để nàng và Tiểu Thanh giao thủ với bốn vị chưởng môn thuộc hàng nhất lưu cao thủ rồi.

Thế là đối thủ đã chia xong, Ma Vương quả nhiên đoán không sai, Kiếm Thánh có lẽ đã rời đi, cả Tiêu Dao Hầu và Vạn Kim Công Tử cũng không thấy đâu nữa.

Vây quanh Tần Phá Thiên đang là bách hoa đang cùng nhau đua nở, mỗi lần hắn tung quyền phá vỡ một bông hoa, bông hoa vỡ tan hóa thành vô số kiếm khí t·ấn c·ông lại hắn.

Hoa Phi Vũ và đồng bọn của hắn đang dùng cách lấy nhu khắc cương để đối đầu với Tần Phá Thiên.

Còn bên phía Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh, võ công của Tiểu Thanh không thể xếp vào hàng cao thủ được, cho nên Trần Như Ngọc không những phải chống đỡ những đợt t·ấn c·ông đầy uy lực, mà còn phải phân tâm bảo vệ Tiểu Thanh nữa.

Tình hình của cả hai huynh muội đều không được tốt cho lắm, tạm thời chỉ có thể cầm hòa được mà thôi.

Tần Phá Thiên nào có chấp nhận được kết quả này, cơn giận tích tụ trong người hắn bùng phát, thực lực thể hiện ra so với lúc bình thường tăng thêm hai thành.

Loạn quyền đánh ra, Tần Phá Thiên không thèm quan tâm vị trí thật sự của đối thủ đang ở đâu nữa, không ngờ thật sự có thể tiếp tục đẩy lui được bọn Hoa Phi Vũ.

“ Keng ” một tiếng, Tần Phá Thiên cùng Hoa Phi Vũ đã đối chiêu trực diện với nhau. Cánh tay phải của Tần Phá Thiên xuất hiện một v·ết t·hương sâu. Còn Hoa Phi Vũ, thanh kiếm của hắn cũng đã vỡ tan, bản thân hắn cũng bị quyền kình làm cho bị nội thương.

Còn Trần Như Ngọc, nàng chấp nhận để bốn vị chưởng môn đánh b·ị t·hương, vẫn một chưởng đẩy Tiểu Thanh ra ngoài cuộc chiến, nàng tự tin có thể một mình chống đỡ được.

Tuy nhiên, có một người đang lơ lửng trên bầu trời cùng những đám mây không thể chấp nhận việc Trần Như Ngọc b·ị t·hương. Tần Phong đã quyết định ra tay rồi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.