Rất nhanh ma năng trong thân thể của Lão cha sứ bị rút khô bất quá khoả hoa hướng dương kia lại là tỏ vẻ chưa đủ nó tiếp tục hướng về sinh mệnh của Lão cha sứ rút đi. Mà đứng ở một bên nãy giờ bà lão nhìn thấy như vậy cũng là trực tiếp ra tay liên tục bổ sung lấy sinh mệnh cho lão cha sứ.
Quá trình này liên tục diễn ra mãi cho đến khi nữa tiếng trôi qua thì hai người đều là cùng một lúc gục đỗ ngồi bịch xuống đất. Mà đoá hoa hướng dương kia cũng là triệt để bão hoà năng lượng, sau đó tất cả cánh hoa của nó triệt để rụng xuống rơi vào trên người Trần Thương.
Cánh hoa khi chạm vào thân thể của Trần Thương liền triệt để hoà tan thấm vào sâu trong thân thể. Mà phần đài hoa lúc này cùng thân hoa triệt để héo khô sau đó liền theo gió héo tàn biến mất.
Để lại ở trên không trung chỉ còn một khoả lóng lánh hạt giống. Lão cha sứ nhìn lấy khoả hạt giống lóng lánh kia cũng là tựa như ký ức ùa về sau một lúc lâu lão giả mới là nhìn về khoả hạt giống kia dùng một giọng nói quen thuộc nói ra.
" Lão bằng hữu, ta cũng già rồi không thể bồi ngươi tiếp tục sinh sống. Vậy chi không bằng trao cho ngươi một cái cơ hội mới. Cố gắng lên lão bằng hữu hi vọng ngươi sau này có thể sống thêm phần của ta a."
Lão cha sứ sau lần bóc tách này dường như lại già thêm vài tuổi thân thể càng thêm còng xuống. Bất quá lão cha sứ càng là gắng gượng đứng dậy, đưa tay cầm lấy hạt giống sau đó liền đưa tới trước trán Trần Thương.
Lão cha sứ lúc này mới cầm lấy một con dao nhỏ hơi ở trên trán Trần Thương vạch một điểm nhỏ chỉ để lộ ra một giọt máu. Mà hạt giống kia sau khi cảm nhận được huyết khí cũng là nhanh chóng từ trong tay lão cha sứ chui tọt vào v·ết t·hương sau đó liền lập tức tựa như là có sinh mệnh ý thức trực tiếp hoá thành năng lượng thể tiến sâu vào não hải của Trần Thương sau đó biến mất hoàn toàn trong đó.
Mà v·ết t·hương trên trán của Trần Thương lại là trực tiếp tự động khép lại. Làm xong tất cả thứ này, Lão cha sứ mới là phủi phủi tay hướng ra phía ngoài nói.
Bà lão, sau này ngươi nhớ đem hài tử này một ngày tắm nắng 25/24 giờ a. Ta bây giờ cũng hết việc rồi a. Lão cha sứ sau khi nói xong liền biến mất không vết tích. Mà bà lão nhìn thấy lão cha sứ như vậy cũng là không tiếp tục màn tới hắn.
Thúy lão lúc này cũng là tiến tới hơi hơi kiểm tra lấy thân thể Trần Thiên một cái sau đó cũng là không cảm thấy có gì kì lạ cũng là ôm lên Trần Thiên an ủi nói.
" Tiểu tử, ngươi phải tốt tốt cố gắng lên a. Giang lão đầu đã đặt cược một nữa cuộc sống của hắn cho ngươi rồi a. Cho nên là ngươi phải cố lên a Giang Mộc. "
Sau đó bà lão cũng đem Trần Thương hoặc có thể là từ bây giờ gọi là Giang Mộc nhanh chóng đi về căn nhà của mình.
Thời gian thấm thoát trôi qua sau ba năm kể từ khi cứu giúp Giang Mộc thì lão cha sứ cũng triệt để ra đi vì tuổi già sức yếu. Tiếp theo mấy năm Giang Mộc được Thủy lão nuôi lớn. Bất quá Thủy lão cũng vào năm Giang Mộc mười tuổi ra đi.
Vào trước lúc lâm chung Giang Mộc có hướng Thủy Lão hỏi thăm.
" Thủy bà bà, ta rốt cuộc là từ đâu đến, ai là cha mẹ của ta?"
Thủy lão cũng chỉ là vươn tay xoa lấy đôi mắt đã phím hồng Giang Mộc hài hoà nói.
" Tiểu tử ngốc, nhớ lấy, mạng của ngươi là Giang lão đầu cứu. Ngươi là ta nuôi lớn. Còn như ngươi từ đâu tới cha mẹ ngươi là ai ta đều không biết. "
" Ngoan, tiểu tử ngươi phải cố gắng trở thành một tên pháp sư, đừng để Giang lão đầu thất vọng a. "
Nói xong câu này, Thủy lão hai mắt lại nhìn lên trần nhà tựa như nhìn thấy hình bóng của Giang lão đứng sẵn lấy vươn tay chờ đợi mình. Thủy lão cũng là khoé miệng mỉm cười hơi vươn vươn tay sau đó cũng là trực tiếp chút hơi thở cuối cùng.
Ngày hôm đấy Giang Mộc chính thức mất đi người thân cuối cùng, ngày hôm đấy Giang Mộc ngồi ở bên mộ Giang lão cùng Thủy Lão một ngày một đêm. Mãi cho đến ngày hôm sau, Giang Mộc mới mang theo một thân bẩn thỉu đi về phòng.
Thời gian thoáng một cái lại trôi qua bốn năm, hiện tại là năm 2014 Giang Mộc lúc này cũng đã tròn 14 tuổi.
Lúc này Giang Mộc đã là một tên thiếu niên cao tầm 1 mét 7 tướng mạo cũng không mấy xuất chúng nhưng cũng rất thanh tú.
Kể từ khi Thủy Lão ra đi, Giang Mộc phải tự mình bươn trải để lo tiền đi học. Buổi sáng, Giang Mộc đến trường học văn hoá đến chiều cùng tối, Giang Mộc phải đi đến thị trấn gần đấy để làm thêm bốc vác kiếm tiền ăn cùng tiền học.
Cũng may dân làng cũng yêu mến Giang Mộc cho nên thường xuyên tích góp tiền phụ lấy một phần học phí. Giang Mộc tuy là nghèo khó nhưng trong lớp vẫn là một tên học bá kèm theo tính cách phóng khoáng cho nên kết được rất nhiều bạn bè trong lớp.
Mà người vừa rủ rê Giang Mộc chính là một trong những người bạn thân của Giang Mộc tên là Nhâm Chính là người của thị trấn Diên Khánh. Nhâm Chính gia đình cũng chỉ là buôn bán hàng hoá cho nên chỉ là gia đình khá giả vừa đủ sống.
Song cái tên Nhâm Chính này tính cách nhút nhát rất khó cùng người khác kết giao cho nên khi Giang Mộc cùng hắn làm bạn liền đem Giang Mộc xem là hảo chí thân. Đúng lúc này một tên thiếu niên thân thể to gấp hai Giang Mộc lại cao hơn Giang Mộc một ít nhìn về phía Giang Mộc cùng Nhâm Chính lại là cười khẩy nói.
" Ai da, bọn đỗ nghèo khỉ lại muốn chơi bóng đá sao à . Làm sao sắp tới kì thi nhập pháp mọi người đều vùi đầu ôn luyện các ngươi lại rủ nhau đi chơi . "
" Cái này là không muốn trở thành ma pháp sư sao ?"
Người nói chuyện chính là phú nhị đại của Thị Trấn Diên Khánh, Lục gia tiểu thiếu gia Lục Tiến. Lục Tiến được xem là nhân tài toàn năng từ tri thức đến thể thao. Xong khi ở chung lớp với Giang Mộc, Lục Tiến liên tiếp đứng ở vị trí lão nhị tại tất cả các kì thi.
Chỉ có ở các giải thể thao khác thì Lục Tiến mới có thể dẫn đầu bỏ xa Giang Mộc. Giang Mộc cũng là thân cô thế yếu không muốn chọc quá nhiều rắc rối cho nên là Giang Mộc cũng là hời hợt đáp lời Lục Tiến.
" Giang Mộc ta muốn hay không tham gia nhập pháp kì thi liền không cần ngươi quan tâm. Hơn nữa sau kì thi nhập pháp chúng ta có lẽ sẽ đứng ở hai cấp bậc khác nhau cho nên nếu ngươi sau này còn muốn cùng ta so kè thì tới lúc đó lại tính a. "
Nói rồi nói Giang Mộc cũng là hướng về phía Nhậm Chính nói.
" Tiểu Chính, hôm nay ta còn phải đi làm, sau đó còn phải tiếp tục ôn bài cho nên không thể cùng ngươi chơi bóng rồi. "
" Đúng rồi, ngươi cũng nên tranh thủ ôn luyện đi, ta còn chờ ngươi cùng ta gia nhập và Diên Khánh học viện a."
Nhâm Chính nghe vậy cũng là gãi gãi đầu cười một cái khờ khờ nói.
" Được được a Giang Mọt sách ta cũng phải khổ luyện một phen a. Nếu không thì để ngươi bơ vơ một mình ta làm sao lỡ a. "
Nhâm Chính vừa nói lại làm ra một cái thủ thế muốn ôm lấy Giang Mộc khiến cho Giang Mộc không khỏi nổi cả da gà. Thế là Giang Mộc không khỏi cho Nhâm Chính một đạp đen hắn ngăn ra xa hai mét.
Rất nhanh tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học kết thúc. Lúc này giáo viên chủ nhiệm của lớp học Giang Mộc cũng là nán lại một chút thông báo với cả lớp.
" Tất cả mọi người nghe rõ ngày mai là bắt đầu nghỉ tết tây, sau khi nghỉ tết tất cả học sinh muốn tham gia nhập pháp kỳ thi liền trực tiếp đến trường học đăng ký vào danh sách. "
" Được rồi, nếu như không ai có ý kiến thì chúng ta có thể trở về nhà."
Vị giáo viên này sau khi quan sát không thấy có học sinh nào có ý kiến liền trực tiếp cho cả lớp giải tán ra về. Lục Tiến cùng đám đàn em của hắn hơi lườm Giang Mộc một cái sau đó liền hừ lạnh một cái sau đó oanh oanh yến yến trò truyện rời khỏi lớp học.
Giang Mộc lúc này cũng là nhanh chóng thu gọn lấy sách vở rồi sau đó liền muốn đứng dậy ra về. Nhâm Chính cũng là hí ha hí hửng muốn đi theo Giang Mộc bất quá lúc này Nhâm Chính nhìn thấy đứng ở trước cửa là một cái xinh xắn thiếu nữ liền lại âm dương quái khí nói với Giang Mộc.
" Ai da, lão đại có hồng nhan đến tìm a. Vậy tiểu đệ cung chúc lão ca có thể cùng ..."
Giang Mộc không đợi Nhâm Chính nói hết lại tung cho hắn thêm một cước tiễn Nhâm Chính đi về. Sau khi làm xong những thứ này, Giang Mộc cũng là hơi chỉnh lý lấy quần áo sau đó liền đi ra trước cửa nhìn lấy thiếu nữ tươi đẹp đứng chờ lấy mình mới là không khỏi mỉm cười nói với thiếu nữ.
" Thanh Hàn, làm sao ngươi còn chưa đi về. Ta nói rồi, hôm nay ta còn có chút việc không thể đưa ngươi về làng được. "