Mộng Vô Tận

Chương 12: Chương 12



Sáng hôm sau, Phương Chu dẫn theo em gái còn đang ngái ngủ ra ngoài.

Buổi sáng đầu thu có hơi se lạnh, Lam Duyệt Chân tự chọn cho mình một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, dưới sự thúc giục của Phương Chu, cô mang một đôi tất dài đi cùng với giày vải trắng, khiến cô trông rất đáng yêu và vô hại.

Chẳng mấy khi được nghỉ phép, Phương Chu cũng ngủ dậy muộn, hai anh em ăn một bữa sáng thịnh soạn ở chợ gần tiểu khu, sau đó đi bộ tới trung tâm hoạt động thanh thiếu niên.

Ngước nhìn tòa nhà chia làm hai khu, kiến trúc này giống như một quả trứng luộc bị cắt thành đôi rồi xếp cạnh nhau, Lam Duyệt Chân “Woa” lên một tiếng, sau đó lắc lắc cánh tay Phương Chu nói: “Em từng tới chỗ này rồi.”

Phương Chu tức giận hừ một tiếng: “Em đâu chỉ có đến thôi.”

Tòa nhà hình bán cầu cao lớn, ánh mặt trời chiều chiếu lên tường kính pha lê trong suốt, mang đậm tính khoa học công nghệ. Không gian bên trong vô cùng rộng rãi, sàn nhà lát gạch trắng xám tạo cho người ta cảm giác sạch sẽ, mặt trên vẫn còn vết ướt do lau sàn để lại.

Có thể tưởng tượng, năm đó Lam Duyệt Chân náo loạn một trận ở chỗ này đã gây chú ý như thế nào, vẩy tung tóe lớp sơn màu xanh lam lên sàn nhà sạch sẽ như vậy, công nhân vệ sinh nhìn thấy chỉ muốn tăng xông.

Dựa theo chỉ dẫn trong tin nhắn thông báo, bọn họ lên tầng hai, sau đó mỗi người được nhân viên đưa tới hai phòng liền kề.

Trước khi tách ra, Phương Chu nói nhỏ dặn dò cô: “Đừng sợ, có chuyện gì thì gọi anh.”

Lam Duyệt Chân gật đầu, cánh tay nhỏ bé vẫy vẫy về phía anh rồi bình tĩnh bước vào.

Sau khi Phương Chu đi vào, nhìn thấy có rất nhiều phụ huynh đang ngồi trên ghế chờ, anh được nhân viên gọi lên bục giảng để ký tên, lúc đi xuống thì tình cờ gặp một phụ huynh vừa mới đến.

Anh đã từng gặp người này trong một buổi họp phụ huynh, ông ta là bố bạn học ngồi cùng bàn với em gái. Đối phương đương nhiên cũng nhận ra anh, hai người nhìn nhau, khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó yên lặng tách ra, một người thì lên ký tên, một người thì chọn một vị trí cạnh cửa ngồi xuống.

Đây rõ ràng là một phòng họp, phía sau bục giảng còn có một chiếc màn hình chiếu rất lớn, góc bên phải dùng kính thủy tinh mờ ngăn thành một phòng nhỏ, vách tường hai bên và phía sau thì được kê rất nhiều giá sách cao bằng kim loại, bên trên chứa đầy tập hồ sơ màu xanh nhạt, vừa nhìn đã thấy để chằng chịt, không biết mục đích sử dụng của những tập tài liệu này là gì.

Phương Chu ngồi xuống không bao lâu đã bị nhân viên công tác gọi tên, anh đứng dậy đi theo nhân viên vào trong căn phòng nhỏ được ngăn cách bởi lớp thủy tinh mờ.

“Xin chào, Phương Chu đúng không? Mời ngồi.”

Một cảnh sát trung niên mặc đồng phục đứng dậy từ chỗ ngồi phía sau bàn làm việc, dùng động tác tay “Mời” ra hiệu với anh.

“Xin chào, tôi là Phương Chu.” Phương Chu gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế trống trước bàn làm việc.

“Được rồi, chuẩn bị một chút.” Vị cảnh sát quay đầu sang phía bên cạnh nói một câu.

Lúc này Phương Chu mới phát hiện bên tường còn có một vị cảnh sát trẻ tuổi, trên tay anh ta cầm một cái điều khiển từ xa, có vẻ như đang điều chỉnh một số thiết bị. Đột nhiên, màn hình lớn được treo trên tường bên phải sáng lên, đầu tiên là tiếng bông tuyết xào xạc, sau đó Phương Chu nhìn thấy ảnh chụp cổng Trường cấp 3 Tinh Đăng Ánh Sao đã xuất hiện nhiều lần trong các bản tin.

Anh đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm vào hình ảnh rõ ràng là camera giám sát ghi lại, sau lưng bỗng chốc toát cả mồ hôi lạnh.

“Xem ra ngay cả phụ huynh cũng để lại bóng ma tâm lý.” Vị cảnh sát trung niên thở dài, ấn xuống lòng bàn tay, ra hiệu cho Phương Chu ngồi xuống: “Xin tự giới thiệu, tôi họ Đàm, là một pháp y thuộc tổng cục Minh Thành.”

Phương Chu nghe lời ngồi xuống, đợi đến khi anh tựa lưng vào ghế mới phát hiện sau lưng mình toát mồ hôi lạnh. Hai tay nắm chặt thành ghế, nhìn pháp y Đàm trước mặt, tầm mắt của anh lại không tự chủ được bị thu hút bởi màn hình đang phát chiếu.

“Bạn học Lam Duyệt Chân, vào lúc năm giờ ba phút…” Người cảnh sát phụ trách điều chỉnh video nhấn tua nhanh, một lúc sau, màn hình tạm dừng, góc dưới bên phải màn hình hiển thị thời gian 17:02:54, hủy bỏ tạm dừng, video lại tiếp tục phát chiếu. 

Phương Chu nhìn chằm chằm vào màn hình Tivi lớn cao bằng nửa người kia, thời gian mấy giây trôi qua rất chậm, anh đợi giống như cả một thập kỷ mới nhìn thấy hình ảnh em gái mình bước ra khỏi cổng trường.

So với các bạn cùng trang lứa ở xung quanh, vóc dáng của cô khá nhỏ bé, mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, trên lưng mang theo một chiếc cặp sách cùng kiểu dáng và kích cỡ do trường cung cấp, cô bé trông giống như một học sinh cấp hai lạc vào khuôn viên trường cấp ba.

Trong hình, Lam Duyệt Chân và bạn cùng bàn sóng vai đi giữa dòng người, không biết đang nói tới cái gì mà rõ ràng là vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng lại làm cho bạn học bên cạnh cười tới ngả nghiêng, có vẻ như quan hệ giữa hai người khá tốt.

Từ khi cô còn là học sinh tiểu học, Phương Chu đã quan tâm đến tình trạng bạn bè của cô, nhìn thấy cảnh này, anh không khỏi mỉm cười.

Nhưng mà, giây tiếp theo, đám người đột nhiên hoảng loạn, một chiếc xe tải lao vào khung hình với tốc độ quá nhanh khiến mọi người khó mà nhìn rõ, đâm thẳng vào cổng trường.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.