Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 939: Lời thì thầm của Long tộc



Delia liếc nhìn Liễu Bình một cái, truyền âm với hắn: “Nhớ kỹ tên Aland này,
đừng tùy tiện chọc hắn, vừa rồi nếu ta không lập tức báo cho tổng bộ thì hắn
nhất định sẽ nghĩ cách giết người, cướp đoạt chìa khóa đồng thau trong tay
người để đi đổi công huân."
"Ngươi vẫn luôn giúp ta, đa tạ."
Liễu Bình nói.
"Không cần khách sáo, vừa rồi là người cứu ta, ta không ngốc như vậy, nhìn ra
được manh mối."
Delia nói.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì nhanh chóng tách ra.
"Aland, ta có thể hoàn toàn từ bỏ chìa khóa này -- Nhưng ta luôn cảm thấy hứng
thú với Long tộc, ngươi có thể giao con Lục Long kia cho ta hay không?"
Liễu Bình hỏi.
"Tối qua nó đã chết, chỉ còn lại thi thể."
Aland khá tiếc nuối mà nói.
"Cái gì? Sao tối hôm qua ngươi không nói?"
Delia giật mình hỏi.
"Làm sao ta biết sẽ như vậy, ta chỉ hơi tra tấn một chút thì nó đã chết –– Có lẽ
vết thương trên người nó quá nặng."
Aland hơi ảo não mà nói.
Trong lòng Liễu Bình bỗng hiện lên một cảm giác không thích hợp.
Loại cảm giác này vừa xuất hiện thì hắn đã có vài phần suy đoán.
"Chết cũng được, người giao nó cho ta, ta sẽ lấy nó để đổi chìa khóa, ngươi và
Delia cùng chia nhau."
Liêu Bình nói.
"Không thành vấn đề."
Aland rút ra một thẻ bài rồi vứt cho Liễu Bình.
Liễu Bình nhận lấy thẻ bài rồi quan sát, chỉ thấy trên đó quả nhiên có thi thể
một con Lục Long cả người toàn là máu đang nằm.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng triển khai trước mắt hắn: “Thẻ bài:
Lục Long tử vong (Ngụy)"
"Đây là một con Lục Long đã chết, trước khi chết nó nguyền rủa bản thân, khẩn
cầu đừng để kẻ địch có được bất cứ chỗ tốt gì từ nó, cho nên thi thể nó đã hư
thối, không còn giá trị gì nữa."
ấ ề ể ấ ắ
"-- Đương nhiên, tất cả hành vi lừa gạt đều không thể giấu được đôi mắt của
ngươi, cho nên thẻ bài này là giả."
"Dưới đây là bộ mặt chân thật của thẻ bài:"
"Thẻ bài: Lục Long trầm miên."
"Lục Long là Long tộc tinh thông mánh khoé bịp bợm, ảo thuật, thuật mộng
cảnh, nó thu liễm tất cả khí tức, đang dưỡng thường trong mộng cảnh để chờ
thời cơ thoát khỏi tay Aland."
Quả nhiên... Nghe nói Long tộc đều rất có tâm kế, không thể dễ dàng chết như
vậy, hiện tại quả nhiên có đạo lý.
Liễu Bình hơi tiếc nuối mà thở dài nói: “Đáng tiếc là chết, còn hư thối, hoàn
toàn không có tác dụng."
Hắn vừa nói, vừa thu thẻ bài vào sách thẻ.
Vì phòng ngừa con rồng này lại làm ra chuyện xấu gì, hắn trực tiếp truyền âm:
“Đừng giả chết nữa, Phá Tà Long Linh đã nói chuyện với ta, bảo ta cứu ngươi."
Trên thẻ bài, con Lục Long kia vẫn không nhúc nhích.
Bên tại Liễu Bình lại vang lên một giọng nói truyền âm: “Ta có thể cảm nhận
được danh hào của ngươi, thánh nhân các hạ, vì để ngừa bất trắc, ta vẫn nên giả
vờ một lát, tránh để hai đồng bạn gian trá của người phát hiện."
"Tùy ngươi."
Liễu Bình nói.
Hắn trực tiếp thu sách thẻ lại.
"Đã giao Long thi cho ngươi, có thể giao chìa khóa ra rồi đấy, Liễu Bình."
Aland mang theo ý cười mà nói.
Liễu Bình ném chìa khóa qua.
Aland lập tức đón lấy, nắm trong tay cẩn thận nhìn qua nhìn lại thật lâu, rốt
cuộc cũng thở phào một hơi và nói: “Không có vấn đề, xem ra đêm nay ta
không cần vào ao chuyển hóa."
Hắn ta lại trở nên ý chí chiến đấu sục sôi.
"Một con rồng đã chết hư thối, đổi lấy chìa khóa này từ trong tay Liễu Bình,
vậy thì không nói nổi nữa rồi."
Delia nói.
"Không có việc gì, lát nữa chúng ta chia cho hắn thêm một chút công huân để
bồi thường."
Aland tiêu sái mà phất tay nói.
"Vậy còn được, chúng ta cũng không thể bạc đãi người một nhà."
Delia vừa lòng mà nói.
ố ắ ồ ấ ấ
"Hừ, bộ dạng của ngươi cũng giống đội trưởng lắm rồi đấy -- xuất phát đi,
chúng ta đi xuống xem nơi này có thứ gì."
Aland nói.
Hắn ta dẫn đầu bay vút về phía trước, Delia cũng nhích người đi theo, Liễu
Bình thì bỏ suy nghĩ qua một bên, đi theo hai người cùng tiếp tục bước tới.
Bậc thang dài đằng đẳng chạy dọc theo thân núi không ngừng dẫn xuống bên
dưới, kéo dài mãi vào sâu trong vực sâu hắc ám nhìn không thấy đáy.
Ba người tốn chúng một giờ mới đến được bậc thang cuối.
Nơi này nằm sâu dưới lòng đất, vách đá chung quanh đóng đầy băng sương lạnh
giá.
Hai cánh cửa đồng thau thật lớn đứng sừng sững trên vách núi đá, trên cánh cửa
có khắc đầy các loại bích hoạ cổ xưa, bày ra huy hoàng của Long tộc.
"Là bảo tàng Long tộc."
Aland nói với giọng khàn khàn.
Hắn ta cầm chìa khóa đi lên trước, cắm nó vào ổ rồi dùng sức vặn một cái.
Ầm ầm ầm ầm -- Cánh cửa lập tức mở ra.
Ở doanh địa.
Bốn thành viên đội tiền trạm đã giết qua một vòng rồi trở lại doanh địa nghỉ
ngơi một chút.
Bỗng nhiên.
Vẻ mặt bọn họ cùng khẽ động.
"Phía đội trưởng giảm quân số chiến đấu rồi."
"Ha ha, đúng vậy!"
"Là thích khách kia -- từ từ, còn có tay súng bắn tỉa!"
"Không sai."
Bọn họ đều đứng lên, tập trung nhìn vào giao diện quân viễn chinh trước mặt
mình.
Một lát sau.
"Aland mất đi vị trí đội trưởng, xem ra hắn không còn công huân."
Một trang hàn cầm cự chùy trong tay và nói.
"Nếu hắn không phải đội trưởng --”.
"Hắc hắc, tiểu tử này ỷ vào chức đội trưởng, luôn cắt xén công huân của chúng
ta, nếu là ta..."
“Tránh đi sự điều tra của danh sách cần tốn chút tâm tư, hoặc là dứt khoát xin
tiến vào hình thức mới."
ấ ế ề ằ
"Phải đánh bất ngờ... Ta biết các ngươi đều có hứng thú, không bằng cùng thử
xem?"
Bọn họ nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Ầm ầm ầm -- Cánh cửa đồng thau thật lớn mở ra hai bên.
Có liên tục ba pho tượng to lớn hình rồng ánh vào mi mắt.
Nếu nhìn kỹ, những pho tượng Long tộc đó quá mức hoa mỹ, hơi thoát ly với
thực tế.- - Sự nhiệt tình theo đuổi cái đẹp của Long tộc gần như đạt tới mức
bệnh hoạn, cho nên thường xuyên dẫn dắt phong trào thời thượng của rất nhiều
thế giới.
Ví dụ như ba pho tượng này, đôi mắt chúng không phải đồng tử dựng thẳng
truyền thống, mà là một loại trong mắt mang theo hơi nước, lóng lánh trong
suốt, to mà mượt mà.
Chúng còn từng làm ra đôi mắt hình dạng trái tim.
Nhưng cái đó đã hết thời.
Hiện tại lưu hành loại mắt thiên hướng đáng yêu-- Vào lúc giết người, trùng đôi
mắt như vậy lên sẽ có vẻ càng thêm vô tội, cực kỳ có lợi cho hình tượng của tộc
đàn.
Đám người Liễu Bình nhìn lại bên dưới ba pho tượng kia.
Chỉ thấy dưới pho tượng thứ nhất có một khe lõm, dưới khe lõm có viết một
hàng văn tự nhân loại: “Bảo vật."
Dưới pho tượng thứ hai cũng có một khe lõm, phía dưới viết một từ: “Long."
Dưới pho tượng thứ ba cũng có khe lõm như trên, viết một câu: “Binh khí mang
theo bên người."
Phía sau ba pho tượng là một cánh cửa dày đặc dao động thuật pháp khủng bố.
"Hai vị, các ngươi có thể phá vỡ cánh cửa kia không?"
Liễu Bình hỏi.
"Không được, nó có thể giết chết chúng ta chỉ trong nháy mắt."
Delia nói.
"Nhìn dáng vẻ này thì hình như phải thỏa mãn điều kiện của ba pho tượng này
mới có thể tiến vào cánh cửa kia."
Aland suy tư mà nói.
"Ta lại cảm thấy không phải như thế, phương thức suy nghĩ của Long tộc luôn
khác với chúng ta."
Delia nói.
"Không bằng tìm người đi lên thử trước xem?"
Aland hỏi.
Hắn ta trực tiếp nhìn về phía Liễu Bình.
ễ ể ắ
Liễu Bình cũng không để bụng, dù sao trong ba người thì có vẻ thực lực của hắn
là yếu nhất.
Hắn lập tức đi đến pho tượng thứ nhất.
Ai ngờ vừa đi được vài bước thì hắn đã bị Delia ngăn lại.
"Thực lực của ngươi còn kém một chút, Long tộc lại có tiếng khó chơi, nên để
ta thử trước xem."
Nàng ta nói.
Liễu Bình lộ ra vẻ mặt cảm kích, ôm quyền và nói: “Delia, luôn được người
chiếu cố, ngày sau nhất định có báo đáp."
Nói xong thì hắn nhìn thoáng qua ba pho tượng hình rồng kia.
Ai cũng nói Long tộc thông minh -- Những con rồng kia, nếu các ngươi thật sự
đang nhìn tình cảnh này, nghe từ lời nói của ta thì cũng nên biết đây là bằng hữu
của ta, không thể hại nàng.- - Lục Long còn đang nằm trong tay ta đấy.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.