Nhớ Mà Không Thể Nói

Chương 10: Chương 10



Hoàng đế ngồi ngay ngắn phía trên, ánh mắt lơ đãng quét qua mấy người đang hành lễ hơi dừng lại.

Trong đám người có người mặc một thân trang phục nữ Mãn Thanh màu xanh nhạt, tai nữ tử đeo ngọc bích, gò má nhìn có vài phần quen thuộc, nhưng nàng cúi đầu nhìn không rõ mặt mũi.

Nhưng nhìn quần áo và lối ăn mặc của nàng, hiển nhiên không phải cung nữ, chẳng lẽ là người nào đó được hắn ưng thuận nhưng lại quên mất rồi sao?

Hoàng đế nhìn gò má trắng nõn như ngọc của nàng không nhịn được hơi động tâm.

Sau khi kiệu đi qua, Đoan Tĩnh chậm rãi buông những lời đang định nói xuống, vội vàng mang theo cung nữ bước nhanh ra khỏi Thừa Càn cung.

Hoàng đế hơi quay đầu lại, nhìn bóng lưng giống như đang chạy trốn, trong mắt mang theo vài phần thăm dò.

Lương Cửu Công cũng nhìn theo tầm mắt Hoàng đế, ông ấy cũng được coi là đại thái giám thân cận của Hoàng đế, đương nhiên phải ghi nhớ tất cả những gì Hoàng đế không thể ghi nhớ được.

Ông ấy thấp giọng trả lời: “Vạn Tuế Gia, hình như là Tam công chúa.”

Mắt phượng của Hoàng đế híp lại, xoay vòng chiếc nhẫn trên tay, ừ một tiếng.

Tam công chúa?

Hắn thấy hơi xấu hổ vì suy nghĩ vừa rồi của mình, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không hề biểu hiện ra ngoài.

Nghe Hoàng thượng giá lâm, Hoàng quý phi lại vội vàng ngồi dậy từ trên giường đi ra tiếp đón.

Hoàng đế vội vàng đỡ bà ấy, Hoàng quý phi ngồi dựa vào giường, vẻ mặt hơi mệt mỏi, trên trán đeo đai buộc trán mẫu đơn Đoan Tĩnh mang đến làm tăng thêm mấy phần duyên dáng.

Đai buộc trán kia thật sự tinh xảo, Hoàng quý phi nhìn qua không có vấn đề gì lập tức đeo lên trên đầu.

Hoàng đế cũng nhìn thêm mấy lần, khen ngợi: “Đai buộc trán này thật sự tinh xảo thoát tục.”

Hoàng quý phi sờ trán một cái, cười nói: “Là Tam công chúa tặng đó.”

Hoàng đế hơi nhíu mày: “Vừa rồi lúc trẫm ở đây tại sao không tặng.”

Hoàng quý phi từ trước đến giờ đều có hảo cảm với Đoan Tĩnh ngoan ngoãn, thay nàng nói tốt: “Đứa nhỏ này xưa nay đã vậy rồi, luôn âm thầm cho đi mà không cần báo đáp, cũng không thích tranh giành vượt trội, yên tĩnh khiến người ta thương xót.”

“Đai buộc trán này không biết nàng đã thêu bao lâu, mấy đứa nhỏ bên cạnh ngài đều tranh nhau thể hiện, còn nàng thì chờ mọi người rời đi hết mới âm thầm tặng cho muội.”

Hoàng quý phi xúc động: “Đúng là một đứa trẻ có lòng tốt.” Đáng tiếc hết lần này đến lần khác không được coi trọng.


 

Hoàng đế chớp chớp mắt, phụ họa theo mấy câu.

Triệu Giai quý nhân thất sủng nhiều năm, Tam công chúa cũng hiền lành yên tĩnh. Hôm nay cẩn thận nghĩ lại cũng không nhớ kỹ được khuôn mặt của đứa nhỏ kia.

Nghĩ đến Nhị công chúa Lam Kỳ Nhi luôn quấn lấy hắn muốn này muốn nọ, còn có Ngũ công chúa và Thất công chúa do Đức phi sinh ra, còn đối với đứa nhỏ này, hắn quả thật đã thờ ơ với nàng nhiều.

Ngay cả lúc đi đến Vĩnh Hòa cung, dường như cũng không gặp nàng được mấy lần.

Hoàng đế suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là một đứa nhỏ ngoan, Lương Cửu Công, ngươi cầm mấy cuộn lụa trắng và vài cái quạt tròn bằng ngà voi mới được dâng lên đến đây, chờ lát nữa đưa đến Vĩnh Hòa cung.”

Lương Cửu Công nghe đến Vĩnh Hòa cung, ánh mắt tối sầm lại, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, vội vàng đồng ý.

Sau khi Khang Hy ám chỉ muốn phong Hoàng quý phi làm hậu, quả nhiên Hoàng quý phi bay sạch mệt mỏi, nét mặt tươi tỉnh hơn không ít.


 

Sau khi nói chuyện chính xong, Hoàng đế lại ngồi thêm một lúc rồi mới rời khỏi Thừa Càn cung.

“Vạn Tuế Gia, sắp đến lúc dùng buổi trưa rồi, người muốn dùng ở đâu?” Lương Cửu Công đi theo bên cạnh ngự giá, kính cẩn hỏi.

Hoàng đế nhíu mày: “Đến Vĩnh Hòa cung.”

“Vâng, Vạn Tuế Gia.”

Vĩnh Hòa cung, chính điện.

Đức phi nghe nói Hoàng thượng sắp giá lâm, vội vàng sửa sang trang điểm lại, chỉ điểm cho các cung nhân chuẩn bị trà và cơm theo khẩu vị của Khang Hy.

Sau khi bận rộn một lúc, bà ta thay đổi hoàn toàn từ trên xuống dưới, xinh đẹp lượn lờ đứng ở cửa, phân phó cho đại cung nữ thân cận: “Tố Mai, mau đi xem tiểu a ca tỉnh lại chưa? Ôm nó đến đây.”

“Nương nương, có cần phải gọi Thất công chúa đến đây không?” Tố Mai dè dặt hỏi.

Thất công chúa sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, từ khi biết ăn cơm đã phải uống thuốc, bây giờ mới ba tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ dường như không thể nuôi sống được (Trên thực tế Thất công chúa gần mười hai tuổi thì chết yểu), cho nên Đức phi không đặt quá nhiều tình cảm lên trên người con bé, cũng không muốn nhắc gì đến con bé.

Quả nhiên, Đức phi ra vẻ quan tâm nói: “Thân thể tiểu Thất ôm yếu, mặt trời đang nắng đừng để cho nó đi ra ngoài, cho nó nghỉ ngơi cẩn thận đi.”

Trong lòng Tố Mai hiểu rõ.



 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.