Triệu Giai quý nhân lải nhải oán trách một mình, nhanh chóng cảm thấy buồn chán.
Bà lấy lại được tinh thần, nhìn thấy Đoạn Tĩnh vẫn đang làm kế bên, bà khuyên nhủ: "Đừng thêu thùa nữa, cẩn thận bị đau mắt đó con."
Đoan Tĩnh khẽ mím môi: “Tố Mai tỷ tỷ bên cạnh Đức phi nương nương buổi chiều đã tới đây một chuyến, nói rằng sau khi Đức phi nương nương nghe hoàng a mã nói con thêu thùa rất sinh động thì nhớ mãi không quên, nhưng bà ấy cũng ngại làm phiền con, không biết phải làm cách nào. Tố Mai tỷ tỷ quả thật không đành lòng thấy Đức phi nương nương như vậy, cho nên tỷ ấy chủ động đến tìm con, để nhờ con thêu cho Đức phi nương nương vài cái khăn trong lúc rảnh rỗi. Con thật sự không tiện từ chối.”
Dù sao hai mẹ con nàng vẫn phải mưu sinh dưới sự giúp đỡ của Đức phi.
Triệu Giai quý nhân nghe vậy, tức giận nói: “Trước đây tất cả ngày lễ lớn nhỏ con đưa quà sang bao nhiêu cũng không thấy bà ta dùng, sao hôm nay lại đột nhiên thích rồi? Sợ là hôm nay hoàng thượng tới chỗ chúng ta làm xấu mặt bà ta, bà ta cố ý muốn giày vò con, lấy lại thể diện từ chỗ con mà thôi!”
Triệu Giai quý nhân càng nói càng tức giận, chửi bới: "Đức phi cái gì? Ta khinh! Một nô tài lòng dạ hẹp hòi như vậy mà cũng dám xưng chữ ‘Đức’?”
Đoan Tĩnh vội vàng bỏ việc trong tay xuống, đi đến che miệng bà lại, căng thẳng thấp giọng nói: “Ngạch nương, ngạch nương nhỏ giọng xuống một chút đi, trong cung này nhiều tai mắt như vậy, đừng nói là Đức nương ngương hay là một vị cung chủ nào đó, nếu như bị người khác nghe được thì phải làm thế nào đây..."
Triệu Giai quý nhân nghe vậy đã khóc lóc nói: “Đứa nhỏ đáng thương, đều là do ngạch nương không có bản lĩnh, gia cảnh không tốt, lại không biết cố gắng mới khiến con chịu khổ như vậy.”
Đoan Tĩnh cầm khăn tay lau nước mắt cho Triệu Giai quý nhân, dỗ dành nói: “Không sao cả, con chỉ thêu mấy chiếc khăn tay, thức mấy đêm thôi, không sao cả, ngạch nương đừng khóc nữa.”
Sau nhiều lần dỗ dành, cuối cùng cũng thuyết phục được Triệu Giai quý nhân quay về ngủ.
Sau lần náo loạn này, Đoan Tĩnh cũng không còn ý định tiếp tục thêu chiếc khăn tay nữa.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, buông việc trong tay xuống rồi ngả lưng xuống ghế thư giãn đầu óc.
Lục Y lại phấn khích cầm một cái hộp lại gần: “Công chúa, người nhìn xem đây là gì.”
“Cái gì vậy?” Đoan Tĩnh khẽ mỉm cười, phối hợp hỏi nàng ấy.
“Là quạt tròn đấy ạ! Lại còn là ngà voi nữa đấy, nghe nói năm nay mới có mười mấy cái được tiến cống vào cung, chỉ có một mình người là được Hoàng thượng thưởng cho bốn cái đó! Nhưng khi ấy người giả vờ bị bệnh, Hoàng thượng lại đem cho quý nhân, vừa rồi khi quý nhân rời đi, đại cung nữ bên cạnh đã giao lại cho nô tì rồi. Hoàng thượng còn thưởng cho người mấy cuộn gấm tuyết nữa, đúng lúc quần áo mùa hè của công chúa đều đã cũ, nô tì có thể làm thêm mấy bộ đồ mới cho người rồi.” Lục Y vui vẻ nói.
Đoan Tĩnh mở hộp ra, bốn chiếc quạt được xếp ngay ngắn cẩn thận, nàng cầm một cái trong tay, ngắm nhìn chăm chú, không hổ là đồ tốt được tiến cống. Ngà voi chạm vào tay lạnh như băng, hai mặt trên quạt tròn được thêu thành mèo con vỗ bươm bướm, trông vừa tinh xảo vừa thú vị.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Y chỉ nhìn thấy sườn mặt thanh tú của công chúa nghiêm túc nhìn cây quạt, trên mặt không hề có ý vui mừng mà ngược lại phảng phất đau thương.
“Tân liệt Tề hoàn tố, tiên khiết như sương tuyết. Tài vi hợp hoan phiến, đoàn đoàn tự minh nguyệt.*” Lục Y nghe thấy Đoan Tĩnh khẽ ngâm nga.
*Trích từ bài thơ “Oán ca hành – Thu phiến, Đoàn phiến ca” của Ban Tiệp Dư.
“Công chúa, đây là thơ gì vậy ạ?” Lục Y tò mò hỏi.
Đoan Tĩnh cầm quạt, tao nhã phe phẩy, nghe Lục Y hỏi vậy, nàng cầm quạt tròn gõ nhẹ vào đầu nàng ấy: “Không phải là thơ hay gì cả, người có tâm trạng tốt không thích hợp nghe cái này. Lục Y tốt như thế, lần sau ta sẽ dạy cho ngươi một vài câu thơ vui vẻ.”
Lục Y sờ đầu bật cười: “Được ạ, nghe theo công chúa hết.”
Đoan Tĩnh cầm quạt che mặt, mi mắt cong cong, mỉm cười rạng rỡ.
…
Ngày hôm sau, Hoàng đế hạ triều, sau khi thỉnh an Hoàng thái hậu xong mới nhớ đến chuyện của tiểu cung nữ kia.
Trở về Càn Thanh cung, Hoàng đế vừa phê tấu chương vừa thuận miệng hỏi: “Lương Cửu Công, tiểu cung nữ ngày đó được sắp xếp ở đâu rồi? Gọi nàng ấy đến Càn Thanh cung hầu mực.”
Lương Cửu Công nghe vậy thì vô cùng sợ hãi, trực tiếp quỳ rạp xuống đất: “Hồi, hồi bẩm Vạn Tuế Gia, nô tài có tội, cung nữ ngày ấy được ngài sủng hạnh vẫn, vẫn chưa tìm thấy…”
Lương Cửu Công có khổ mà không thể nói, đã lâu như vậy rồi, ông ấy cũng sắp quên luôn chuyện này, vốn dĩ còn tưởng Hoàng đế cũng sớm quên luôn rồi, ai mà ngờ không biết hôm nay Hoàng đế uống nhầm thuốc gì mà lại đột nhiên có hứng hỏi vụ này.
Lương Cửu Công cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của Hoàng đế.
Quả nhiên, Khang Hy vừa nghe ông ấy nói vậy thì nổi cơn thịnh nộ, hắn cầm chén trà trên bàn ném vào đầu Lương Cửu Công: “Nô tài ngu ngốc, ngươi còn có thể làm được việc gì hả? Một chút việc cỏn con cũng làm không tốt, chỉ sợ một ngày nào đó thích khách trà trộn vào đây mà trẫm cũng không biết!”
Chén trà sượt qua tai Lương Cửu Công, rơi vỡ đầy đất, nước trà ấm nóng thấm ướt góc áo nhưng ông ấy cũng không dám cử động, Lương Cửu Công mạnh dạn nói với vẻ chua xót: “Hồi bẩm Vạn Tuế Gia, nô tài tra ra được ngày hôm đó có cung nhân tuần tra ban đêm nói rằng nhìn thấy cung nữ ấy vào Vĩnh Hòa cung, nhưng tra xét các cung nữ nô tài nhất đẳng, nhị đẳng trên dưới Vĩnh Hòa cung vẫn không tìm thấy. Thậm chí sau đó nô tài còn tra đến cả cung nữ thô lỗ của Vĩnh Hòa cung nhưng cũng không tìm thấy người mà ngài nói, cũng không có ai thừa nhận đã từng xuất hiện ở Ngự Hoa Viên ngày đó.”
Khang Hy nghe vậy thì sửng sốt, hắn cau mày, trong lòng không biết tại sao lại dâng lên một loại dự cảm kỳ lạ, hắm lẩm bẩm: “Vĩnh Hòa cung?”
Lương Cửu Công lập tức gật đầu: “Đúng là Vĩnh Hòa cung ạ, nô tài còn đặc biệt nhờ người hỏi tiểu thái giám phụ trách khóa cổng Vĩnh Hòa cung ngày đó, nghe hắn ta nói ngày đó quả thực là có mấy nhị đẳng cung nữ gấp gáp trở về trước khi khóa cổng, nhưng nô tài đã hỏi từng người rồi, có hai người cùng nhau đến Hoán Y cục lấy quần áo, một người phụng mệnh lệnh của Đức phi nương nương đến chỗ của Hoàng thái hậu đưa đồ cho Ngũ công chúa. Nô tài đã kiểm chứng rồi, lời bọn họ nói đều là sự thật, đúng là không có ai trở về từ Ngự Hoa Viên cả…”
Khang Hy khẽ híp mắt lại, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
Hắn rất tín nhiệm năng lực của Lương Cửu Công, nếu không thì đã không giữ ông ấy ở bên cạnh lâu như vậy.
Vậy thì vì sao lại không tìm thấy người chứ?
Lương Cửu Công hận không thể nói ra toàn bộ tin tức mà mình biết để tỏ lòng trung thàng với Hoàng đế, chứng minh bản thân thực sự đã làm việc tận tâm, ông ấy nói tiếp: “Đúng rồi, nô tài còn nghe thấy tiểu thái giám đó nói, ngày hôm đó hình như Tam công chúa cũng vội vàng trở về trước khi khóa cổng, nói không chừng ngài ấy đã nhìn thấy tiểu cung nữ mà ngài nhắc tới cũng nên, lát nữa nô tài đành mặt dày đi làm phiền Tam công chúa một chuyến vậy…”
Lương Cửu Công cúi đầu dông dài, nhưng ông ấy hoàn toàn không biết rằng giờ phút này trong lòng Khang Hy đã dâng lên một cơn sóng cuồn cuộn ngút trời.
“Cái, cái gì?” Hoàng đế không thể tin được mà hỏi lại.
“Nô tài nói là có lẽ Tam công chúa gặp được tiểu cung nữ mà ngài nói, nhưng dù sao Tam công chúa cũng là chủ tử, lại còn chưa xuất giá, lúc trước nô tài thật sự không dám đi quấy rầy ngài ấy…” Lương Cửu Công vẫn chưa ý thức được điều gì.
Đột nhiên, Hoàng đế lật đổ cái bàn trước mặt, một tiếng động thật lớn vang lên, bút mực văng khắp nơi, giấy tờ bay tứ tung.