Đoan Tĩnh cẩn thận bước một chân ra ngoài cửa, trong lòng nàng hơi thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may mắn.
Nhưng chưa kịp vui vẻ xong, bỗng nhiên có một sức mạnh từ phía sau nàng ập tới, kéo nàng trở lại, đặt nàng dựa lên trên cửa.
Sau đó cánh tay kia lại chậm rãi đóng cảnh cửa ra bên ngoài lại dưới ánh mắt mong chờ của nàng.
Nàng mờ mịt luống cuống, bị hoàng đế giữ chặt vào trong ngực, dựa vào cánh cửa, muốn chạy trốn nhưng lại không trốn thoát được.
Nàng giương mắt, hoàng đế đang dùng một loại ánh mắt không vô cùng đáng sợ không thể nói ra được mà nhìn chằm chằm nàng. Đoan Tĩnh không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói nàng run rẩy, thử thăm dò: “Hoàng A Mã, người uống say sao? Hay là con đi rót chén trà cho người?"
Hoàng đế nhìn chằm chằm mặt của nàng, không nói lời nào, ánh mắt hắn đỏ bừng, hơi thở nóng hổi, trong hơi thở của hắn tràn đầy mùi rượu nồng đậm.
Yên lặng.
Được ít phút, Đoan Tĩnh thực sự không chịu được sự yên tĩnh chết chóc này, nàng thò tay ra thử thăm dò giống như lần trước, đẩy lồng ngực của hắn ra.
Nhưng lần này, cho dù Đoan Tĩnh có dùng sức như thế nào, hoàng đế cũng không cử động.
Đoan Tĩnh gấp gáp, vầng trán nàng bắt đầu đổ mồ hôi nhễ nhại, mùi vị ngọt ngào như đào mật trên người nàng giống như nương theo nhiệt độ cơ thể nàng dần tăng lên mà dần dần lan tỏa ra ngoài.
Khang Hi hơi hơi khép mắt, dường như vô ý thức tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm, hắn chậm chạp cúi đầu tới gần cái cổ trắng như tuyết của nàng, nhẹ nhàng ngửi qua ngửi lại trên cổ nàng.
Áp sát quá gần rồi!
Nàng còn có thể cảm nhận được ngay cả hơi thở ấm áp của hắn một cách đầy tinh tế.
Đoan Tĩnh không tự chủ được, nghiêng đầu cố gắng muốn tránh đi hơi thở của Hoàng đế.
Thế nhưng tay Hoàng đế vẫn luôn đè hai vai của nàng xuống, nàng vốn không thể động đậy.
Sống mũi thẳng tắp của Hoàng đế chậm rãi đi lên dọc theo cái cổ duyên của nàng, càng ngày càng đến gần. Gần đến nỗi giống như một giây sau sẽ hôn lên cánh môi đỏ của Đoan Tĩnh.
Nhưng chỉ là lướt qua môi mà thôi.
Còn may, còn may.
Nhưng khi Đoan Tĩnh còn không kịp mừng rỡ, sau đó nàng đã bị hoàng đế quay mặt lại, quay người ghé vào trên ván cửa.
Cái tư thế này vô cùng nguy hiểm, khiến Đoan Tĩnh không tự chủ được mà hồi tưởng lại ngày đó ở sơn động trong Ngự Hoa Viên.
Đoan Tĩnh ra sức giãy dụa, không, tuyệt đối không thể để cho chuyện ngày hôm đó xảy ra lần nữa.
Hoàng đế đưa tay chụp lấy hai tay của nàng đang giãy dụa, ép ra sau lưng. Ngay sau đó thân thể nặng nề của hắn đã vây lại sau lưng của nàng. Nửa bên gò má của Đoan Tĩnh bị ép thật chặt trên cửa, không thể động đậy.
Không được!
Tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra lần nữa!
Lần này Đoan Tĩnh đã có kinh nghiệm, nàng dùng đầu dùng sức đánh về phía sau, dùng cây trâm màu trắng bạc hình hoa hải đường được cắm trên tóc mai mà đâm vào trên cằm hoàng đế, vạch ra một vết đỏ.
Hoàng đế bị đau, hắn kêu lên một tiếng, buông lỏng hai tay đang giữ lấy Đoan Tĩnh ra. Nhưng hắn lại không muốn cho nàng có cơ hội chạy trốn, sau đó hắn ngay lập tức đặt cái cằm lên trên đỉnh đầu của nàng, dùng một cách khác để ôm cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng vào trong ngực lần nữa, cái tư thế này vừa gần gũi vừa ôm chặt hơn.
Mùi rượu nồng đậm giống như bao trùm Đoan Tĩnh từ bốn phương tám hướng, không để lại một tia khe hở.
Đoan Tĩnh gấp gáp, nàng vặn vẹo trong ngực hoàng đế, muốn giãy dụa tạo ra một cái khe. Nhưng lại không có một chút tác dụng nào, ngược lại giống như là có chút phản tác dụng.
Cơ thể quyến rũ trong ngực càng giãy dụa, hoàng đế càng cảm thấy khô nóng.
Hắn ngà ngà say, toàn thân khô nóng, ý nghĩ điên cuồng tràn đầy trong đầu đang cuộn trào. Phía dưới bỗng nhiên ngẩng đầu, vô cùng hung hăng kêu gào muốn tìm tới bến cảng ấm áp.
"Đừng nhúc nhích." Hoàng đế nói, càng ôm chặt hơn.
Đoan Tĩnh nghe vậy thì sững sờ, ngay lập tức nàng cảm nhận được sau lưng có một vật gì đó cứng rắn đang chống đỡ lên cái hông của nàng, thứ đó nóng bỏng giống như muốn nhóm lửa của nàng lên.
Nàng đột nhiên cứng đờ người, cũng không dám động đậy nữa.
Thứ này rất hung hăng hùng hổ, lần trước kia nó đã làm cho nàng muốn sống không được, muốn chết không xong. Đến nay trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, sao nàng có thể quên được?
Thân thể nàng cứng ngắc, thận trọng ép bụng dưới lại, cố gắng tạo ra một cái khe giữa bản thân và cái đó.
Đoan Tĩnh sợ giãy dụa sẽ làm nâng cao ham muốn của hoàng đế, động tác của nàng vô cùng chậm chạp, không để lại dấu vết.
Cuối cùng, Đoan Tĩnh cảm nhận được này nguồn nhiệt nóng không còn tiếp tục kề sát lên bên hông quần áo mỏng mạnh vào mùa hè của nàng nữa, nàng hơi nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó nàng chỉ cần không làm gì cả, chờ đợi chính nó tự xuống là được rồi.
Không có việc gì, nàng có thể kiên trì.
Đoan Tĩnh nhẹ nhàng cắn môi dưới, không dám thở mạnh.
Nhưng cho dù nàng có cẩn thận như thế nào, cố gắng rất lâu mới kéo dài được khoảng cách, cũng không bù được một động tác thật đơn giản của Hoàng đế.
Phía dưới không tìm thấy chỗ dựa vào, hoàng đế khó chịu, dùng một cánh tay ôm ngang ở trên bụng Đoan Tĩnh, kéo nàng về phía hắn. Mọi nỗ lực của Đoan Tĩnh lúc trước đã tan thành bọt nước trong nháy mắt.
Cái mông bị hắn dùng sức ôm về phía sau, cưỡng ép làm cho nó vểnh lên, ngược lại càng gần gũi hơn so với lúc trước.
Mông nhỏ vểnh lên thật cao càng thêm thuận tiện cho hoàng đế, côn thịt của hắn nâng lên thật cao, kêu gào muốn xông ra khỏi sự trói buộc của quần áo.
Hoàng đế tìm kiếm chỗ đó theo bản năng, sau đó nhét vào khe hở giữa hai cái bắp đùi của Đoan Tĩnh, cách lớp quần áo, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại nơi hoa huyệt của nàng.
Đoan Tĩnh không dám nhúc nhích, nàng cắn môi đè lại dục vọng đang kêu gào, nàng không ngừng an ủi chính mình, không sao đâu không sao đâu. Cũng may là cách quần áo, chỉ cần hắn bắn ra được là xong rồi. Hắn say, lúc này không được làm bất kỳ cái gì có thể dễ dàng kích thích hắn có hứng, để cho tình hình không xấu đi thêm.
Giống như lần trước vậy, nàng càng giãy dụa, càng vô dụng.
Lần này Đoan Tĩnh đã học được bài học, nàng cúi đầu, hai tay chống lên trên ván cửa, chỉ coi mình là một đồ vật trang trí, cố gắng không để ý tới cảm giác nóng hổi lạ thường ở dưới hoa tâm đang được ma sát, không nhúc nhích.
Hoàng đế vẫn như trước, không nhanh không chậm ma sát phía dưới ở giữa hai chân nàng, trong mắt hắn tràn đầy sự điên cuồng và tỉnh táo, cọ xát qua lại.
Vì sao Đoan Tĩnh lại nghĩ là hắn đang say được đây?
Nam nhân thật sự say sẽ không nổi lên ngọn lửa ham muốn.