Nhớ Mà Không Thể Nói

Chương 28: Chương 28



Đoan Tĩnh nghe vậy thì sởn tóc gáy, vốn dĩ nàng đã cực kỳ xấu hổ vì những chuyện xảy ra khi nãy, hơn nữa bây giờ hoàng đế châm ngòi lại càng khiến nàng sợ hãi hơn.

Trong điện ánh nến tối tăm, ngọn lửa chập chờn, một cơn gió thổi qua cửa sổ đang mở khiến nàng rùng mình.

Dường như mọi thứ đều trở nên đáng sợ.

Nàng sợ Đồng Giai hoàng hậu sẽ thực sự như những gì hoàng đế nói, đang ở một góc nhìn chằm chằm hai người đang giao cấu.

Đoan Tĩnh càng nghĩ càng sợ hãi, nàng khóc ra tiếng, ôm lấy hoàng đế đang đè lên mình.

Cánh tay ôm chặt lấy cổ hắn, hai chân kẹp chặt hông hắn.

Lúc này gậy thịt trong người nàng vào sâu bên trong, mở ra một khe hở nhỏ trên miệng tử cung của Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh bị đâm sâu rên rỉ một tiếng, hoàng đế như bước vào một thế giới mới, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ôm chặt Đoan Tĩnh ở trong lòng mình, đột nhiên ra vào nhanh hơn, mạnh hơn nữa, hắn liên tục đâm vào chỗ sâu trong miệng nhỏ của nàng, đâm một cách điên cuồng.

Đoan Tĩnh bị hắn đâm đến mức run rẩy, chỉ có thể ôm chặt cổ hoàng đế, lời nàng đứt quãng trong không khí: “Hoàng, hoàng, a mã, xin người, con xin người đến nơi khác làm.”

Đoan tĩnh bị va chạm tới mức khó nói thành câu.

“A… Ưm… Đừng làm ở đây…”

“Xin, xin người.”

”Chỉ cần, ưm… Chỉ cần, tránh khỏi chỗ của hoàng ngạch nương, dù thế nào, a, a… Thế nào cũng được!”

Đoan Tĩnh rên rỉ đứt quãng, nói xong câu cuối cùng nàng đã đổ mồ hôi đầm đìa, cả người nhớp nháp, chất lỏng dưới cơ thể ọc ạch chảy ra, chảy dọc theo chân nàng. Mắt Đoan Tĩnh mê li, môi anh đào hơi hé, hiển nhiên là sướng đến mức không còn biết gì.

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên mặt nàng, vô cùng hấp dẫn, trong cơn điên loạn vừa rồi tóc nàng dính vào ngực hoàng đế, vướng vào bím tóc rối của hắn.

Hoàng đế cũng thở hổn hển, trên mặt là vẻ thỏa mãn sảng khoái, trên tấm lưng gầy săn chắc toát ra một lớp mồ hôi, cơ bụng của hắn dán vào bụng nhỏ mềm mại của Đoan Tĩnh, sự thân mật không có bất cứ trở ngại gì làm hắn sung sướng tới tận đỉnh đầu,

Đợi một lát hắn lại tiếp tục tấn công vào chỗ sâu nhất đang không muốn mở ra trong miệng nhỏ của Đoan Tĩnh.

Hắn có một linh cảm mạnh mẽ, nếu cắm vào hắn sẽ được trải nghiệm cảm giác sung sướng chưa từng có.

Bây giờ cái miệng nhỏ kia chỉ mới mút quy đầu mà đã làm hắn sướng như điên, nếu đi vào chắc chắn sẽ khiến hắn cả đời khó quên.

Nhưng hoàng đế vừa bắt đầu giai đoạn tấn công kế tiếp, lại bị Đoan Tĩnh cắt ngang, nàng ôm chặt hoàng đế nước mắt lặng lẽ chảy dài, làm ướt vai hắn.

Giọng nàng đã khàn vì liên tục khóc lóc rên rỉ, sắp không nói lên lời, chỉ có thể lẩm bẩm cắn ngón tay, thỉnh thoảng lại nức nở, khóc vô cùng đáng thương.

Khang Hy bị cảnh nàng khóc làm cho bất đắc dĩ, toàn bộ bả vai đều ướt đẫm, thấy nàng sắp khóc ngập Thừa Càn cung, hoàng đế chỉ có thể bất mãn dừng lại, gậy thịt cọ cọ cho đỡ ngứa, sau đó nhìn về phía nàng.

Chỉ thấy vành mắt nàng sưng đỏ, thỉnh thoảng lại nức nở, mềm mại đáng yêu như thỏ con, Khang Hy nhìn nàng, cơn tức giận lập tức biến mất, kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng khóc, con muốn thế nào? Nói.”

Đoan Tĩnh nhìn hắn với đôi mắt sưng húp, thút thít nói: “Đừng làm chuyện như vậy trước mặt hoàng ngạch nương được không…”

Khang Hy im lặng, sau đó khẽ thở dài, bế nàng dậy thân dưới vẫn dán chặt vào nàng, không bao giờ muốn ra ngoài.

Hắn nhìn xung quanh, ôm Đoan Tĩnh vào một góc sau cây cột trong điện.

Khi đi cũng không tha cho nàng, hắn vừa đi vừa đè lưng Đoan Tĩnh để gậy thịt của mình va chạm với hoa huyệt của nàng, giảm bớt cơn ngứa ngáy.

Đứng sau cây cột, không còn thấy linh đường của Đồng Giai hoàng hậu nữa, quả nhiên Đoan Tĩnh cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.

Khang Hy cúi đặt Đoan Tĩnh xuống đất, tiếp tục làm nàng theo cách truyền thống, nhưng lưng Đoan Tĩnh vừa chạm đất nàng đã ăn đau “A” một tiếng, ôm chặt lấy hoàng đế, không muốn buông tay.

Hoàng đế nhíu mày: “Còn muốn gây sự nữa?”

Đoan Tĩnh đã không còn sức mà làm loạn, nàng khẽ lắc đầu, mắt ngấn lệ nhìn hoàng đế, cẩn thận nói: “Dưới đất cứng, con đau…”

Hoàng đế híp mắt:“Sao lại yếu đến vậy.”

Còn chưa dứt lời, hắn nghiêng đầu thấy trên tấm lưng trắng như tuyết của Đoan Tĩnh đầy vết bầm tím, cái nào cũng là dấu vết do cú va chạm điên cuồng của hắn để lại.

Da của Đoan Tĩnh vô cùng mềm mại, nên nếu dùng lực mạnh một chút sẽ để lại dấu vết.

Nhìn Đoan Tĩnh như vừa chịu tra tấn, hoàng đế hơi chột dạ.

Sau đó thong thả rút ra khỏi người Đoan Tĩnh, mang theo một dòng chất lỏng.

Hoàng đế đặt Đoan Tĩnh xuống đất, bảo nàng quay người lại rồi bám vào cột.

Đoan Tĩnh không còn suy nghĩ phản kháng, nàng chỉ ngoan ngoãn nghe lời để kết thúc cơn ác mộng này càng sớm càng tốt, nàng làm theo những gì hoàng đế bảo, đờ đẫn chống tay lên cây cột.

Hoàng đế nâng mông nàng, đỡ eo thon rồi đâm thẳng vào. Đoan Tĩnh bất chợt bị đâm thì không đứng vững nổi nên lao về phía trước, nàng vội chống đỡ mình.

Hoàng đế phía sau lại xuyên qua từng tầng thịt, khám phá và tìm ra chỗ sâu nhất trong tử cung đang khép kín của nàng, rồi điên cuồng dập.

“Bạch, bạch, bạch.” Hoàng đến thẳng lưng va chạm, hai bên tinh hoàn cũng đập vào mông của Đoan Tĩnh, hoàng đế vô cùng hứng khởi, điên cuồng thọc vào rút ra, hận không thể nhét cả tinh hoàn vào trong người nàng.

Va chạm với tần suất cao khiến Đoan Tĩnh rên to.

Hai tay không còn sức nên không thể chịu đựng được tốc độ và sức mạnh của hắn, dần trượt xuống.

Khi Đoan Tĩnh chuẩn bị đập vào cột cứng thì hoàng đế đã kịp thời đưa tay đỡ nàng.

Một tay hắn chống lên cây cột thay nàng, tay còn lại đỡ bụng dưới nàng để đón nhận từng cú nhấp của hắn.

Càng sâu càng chặt, càng nóng càng điên cuồng.

Cuối cùng hai khắc sau, dưới một cú nhấp kịch liệt, hoàng đế đạt được khoái cảm về cả thân thể và tinh thân.

Sướng quá! Hoàng đế kíp mắt gầm khẽ, đè chặt bụng nhỏ của Đoan Tĩnh, điên cuồng xuất tinh vào tử cung của nàng.

Tinh dịch liên tục đánh vào tử cung của Đoan Tĩnh, mạnh mẽ nóng bỏng.

Đoan Tĩnh ngẩng cổ lên, thân thể căng chặt, dâm dịch phun vào quy đầu của hoàng đế, buộc phải lên đỉnh cùng hắn.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.