Những Tháng Ngày Nuôi Con Cùng Nam Chính

Chương 1: Chương 1



Khi Úc Tinh Ngữ tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối, cảm giác như màn đêm sắp buông xuống, nhưng cũng có cảm giác như trời sắp sáng. Mọi thứ xung quanh đều mờ mịt, cô đã không thể phân biệt được mình đang ở đâu nữa.

Cô có chút muốn cứ như vậy mà chết đi, nhưng cái hệ thống đã lừa dối cô lại bảo rằng, cho dù cô có thực sự chết đi, thì cô cũng không thể trở về được.

Cô không có cách nào để trở về thế giới ban đầu, không thể gặp lại ba mẹ nữa.

Ban đầu, khi cô xuyên đến thế giới này, hệ thống đã nói với cô rằng, chỉ cần cô đi hết cốt truyện của người vợ trước chết sớm của nam chính trong tiểu thuyết, thì cô cũng sẽ có kết cục giống như vợ trước của nam chính, sẽ chết vì bệnh ung thư.

Kết quả là, giờ đây kết cục lại không như vậy.

Không chỉ không chết, ông trời còn ban cho cô một đứa bé đã năm tháng trong bụng. Ba ngày trước, cô từ bệnh viện về. Kết quả không phải là ung thư giai đoạn cuối.

Bác sĩ chuyên khoa ung thư khuyên cô nên đi kiểm tra ở khoa phụ sản, và sau đó phát hiện ra cô đã mang thai năm tháng, còn chụp cả siêu âm cho em bé. Cô bị thiếu dinh dưỡng, bác sĩ đã kê cho cô một số thực phẩm bổ sung.

Cô mong muốn được chết, thế mà ông trời lại ban cho cô một "món quà" lớn như vậy.

Cô không thể chấp nhận kết cục này, về nhà nằm suốt ba ngày, trong hai ngày này cô không muốn ăn gì, cứ nôn mửa liên tục, khó chịu đến mức axit trong dạ dày cũng nôn ra hết.

Trong những tháng đầu mang thai, ngoài việc bụng có to ra sau ba tháng, thì các mặt khác của cô đều ổn. Khi đó, cô vẫn tràn đầy hy vọng được trở về nhà. Bây giờ cô cảm thấy mình sống còn không bằng chết.

Tại sao lại như thế này chứ?

Cái hệ thống đáng chết đó sao không bị sét đánh đi, vì để cô thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà dám nói dối lừa cô.

Không lâu sau trời sáng hẳn, ánh sáng buổi sớm chiếu vào, len qua khe cửa, rọi xuống sàn nhà, mang đến chút ánh sáng cho căn phòng tối om này. Úc Tinh Ngữ co ro trên giường, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều khó chịu, dường như bụng cũng đang động đậy. Cô cảm thấy có lỗi với bé con của mình, nhưng thực sự cô không có chút sức lực nào để đứng dậy. Đầu cô như muốn nổ tung, người như sắp phát điên, nhưng cô thật sự không thể đứng dậy, cô rất khó chịu, thực sự rất khó chịu, cô cảm thấy giờ đây mình như một hồn ma vậy. Cô nhớ ba mẹ, ghét tất cả mọi thứ ở đây, ghét tất cả mọi người, ghét cả Cố Dữ Bắc.

Khi xuyên đến đây, cô vừa mới tốt nghiệp đại học. Cô luôn coi tất cả mọi người ở đây như NPC(*), động lực duy nhất thúc đẩy cô tiếp tục là để trở về nhà, nhưng giờ đây tất cả đã tan vỡ, cô không hiểu tại sao mình vẫn còn tồn tại ở đây nữa.

(*) NPC: NPC là viết tắt của "Non-Player Character" (Nhân vật không phải người chơi). Đây là một thuật ngữ phổ biến trong lĩnh vực trò chơi điện tử và trò chơi nhập vai. NPC đề cập đến các nhân vật trong trò chơi được điều khiển bởi máy tính hoặc hệ thống trò chơi, không phải bởi người chơi thật.

Dường như có người đang gõ cửa bên ngoài, Úc Tinh Ngữ nằm trên giường như một con cá chết, không phân biệt được ngày hay đêm, cũng không muốn quan tâm đến ai đang gõ cửa.

Rồi khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong bệnh viện.

Người đưa cô đến bệnh viện là bạn gái của Trần Kinh Dược, Lê Tuyền. Khi cô tỉnh dậy, Lê Tuyền đặt tay lên trán cô, nói: “Bé ngoan, cậu không muốn sống nữa phải không? Đã sốt bao nhiêu độ rồi, không ăn không uống, cứ nằm ở nhà như vậy, là muốn chết phải không?”

Lê Tuyền, là bạn cùng bàn cũ của Úc Tinh Ngữ, cũng là bạn gái của anh trai nuôi cô, Trần Kinh Dược.

Thế giới mà cô đang ở là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết. Mọi thứ bắt đầu sai từ khi nào nhỉ? Có lẽ là từ khi Trần Kinh Dược thay đổi, trở nên tốt hơn. Trong tiểu thuyết, vợ trước của nam chính là cô chiêu thật bị ôm nhầm, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì đã bị buộc không được học tiếp nữa. Nhà họ Trần trọng nam khinh nữ, anh trai nuôi Trần Kinh Dược là một tên béo chết tiệt chỉ biết ăn chơi sa đọa, khi còn học trung học cơ sở đã đi cưỡng bức một cô gái khác, sau đó còn vào trại cải tạo thiếu niên. Khi ra ngoài, anh ta càng trở nên tệ hại hơn, không làm người tốt.

Nhưng thực tế, Trần Kinh Dược chỉ béo như quả bóng trước khi vào tiểu học, sau đó thì gầy đi, hồi cô bốn, năm tuổi thì anh ấy không có việc gì thì cứ thích thường xuyên ôm lấy cô, dù Úc Tinh Ngữ có lạnh nhạt đến đâu, anh ấy và bạn bè của anh ấy vẫn khen cô: "Em gái cậu đáng yêu quá."

Khi cô học trung học cơ sở, ba mẹ nuôi của cô cũng giống như trong tiểu thuyết, không muốn cô đi học, nhưng Trần Kinh Dược kiên quyết bảo vệ, nói rằng nếu em gái không học, anh ấy cũng sẽ không học, cuối cùng Úc Tinh Ngữ đã được học lên đại học.

Chuyện này khác xa với nguyên tác.

Khi đó, cô chỉ một lòng muốn nhanh chóng hoàn thành cốt truyện, tập trung phần lớn sức lực và tinh thần vào sách vở, coi những người trong thế giới này như không tồn tại, cô tin vào sự dỗ dành của hệ thống, cho rằng chỉ cần tuân theo cốt truyện chính là được.

Sau đó, khi trở về nhà họ Úc, mọi thứ dường như trở lại bình thường. Cô kết hôn với Cố Dữ Bắc một cách suôn sẻ, đến thời điểm đó, cô đề nghị ly hôn. Cố Dữ Bắc cũng không níu kéo, chỉ hỏi: “Em chắc chắn chứ?”

Cô nói chắc chắn, sau đó họ nhanh chóng làm thủ tục ly hôn.

Cố Dữ Bắc rất thoải mái với cô, trong một năm sau khi kết hôn, số tiền kiếm được đều chia cho cô một nửa. Nhưng cô chỉ muốn về nhà, những của cải đó không có ý nghĩa gì với cô, cô thậm chí còn quyên góp trước một phần tiền cho vài trại trẻ mồ côi.

Vì Lê Tuyền xuất thân từ trại trẻ mồ côi, khi cô mới quen Lê Tuyền, cô ấy còn rất lạnh lùng, sau này không hiểu sao Lê Tuyền lại bắt đầu quấn quýt bên cô. Ngay cả sau khi cô rời khỏi nhà họ Trần, mối quan hệ của Lê Tuyền với cô vẫn rất tốt.

Dù khi cô trở lại nhà họ Úc, thay đổi hoàn toàn, không muốn liên quan tới Trần Kinh Dược nữa.

Thậm chí vài ngày trước, Lê Tuyền còn muốn hẹn cô một thời gian nữa đi chơi. Úc Tinh Ngữ đã đồng ý.

Cô cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, nhưng nghĩ rằng nếu mình thực sự có chuyện gì, thì việc hủy bỏ một cuộc hẹn nhỏ cũng không phải là chuyện gì lớn lắm. Thực ra cô đã cố tình lạnh nhạt với Lê Tuyền, nhưng người phụ nữ này dường như không biết cô đang lạnh lùng, vẫn luôn đối xử với cô rất nhiệt tình.

Có lẽ vì cô có tình yêu đặc biệt với trại trẻ mồ côi, nên ông trời mới ban cho cô một bé con lớn như vậy.

Cô đã hỏi bác sĩ rồi, năm tháng rồi, trừ khi đứa bé có vấn đề, phải đi cơ quan liên quan để xin giấy chứng nhận, nếu không thì bệnh viện sẽ không phá thai cho đứa bé đã lớn tháng như vậy.

Mà đứa con của cô, thực ra rất khỏe mạnh.

Úc Tinh Ngữ trong thời gian qua không chăm sóc tốt cho bản thân, ăn uống cũng ít, nhưng đứa bé trong bụng vẫn rất kiên cường.

“Này, cậu phải trả lời tớ đi chứ!”

Úc Tinh Ngữ mở mắt nhìn trần nhà mà không nói gì, khiến Lê Tuyền cảm thấy lo lắng. Cô ấy nói: “Cậu làm tớ sợ muốn chết. Tớ gọi điện cho cậu nhưng cậu không nghe máy, hỏi dì hàng xóm bên cạnh thì dì ấy nói cậu mấy ngày nay không ra khỏi nhà. Tớ gõ cửa mà cậu không mở, nên tớ đã nhờ người đến phá khóa nhà cậu. Bác sĩ nói cậu đúng là may mắn, nếu đến muộn hơn một chút, sẽ không thể lường trước được hậu quả.”

“Tiểu Ngữ, bé cưng rất kiên cường, cậu có thể chăm sóc bản thân mình tốt hơn không?”

Lê Tuyền nhìn Úc Tinh Ngữ, có chút bất lực.

Úc Tinh Ngữ vốn dĩ không phải là người có tính cách thân thiện, sau khi trở về nhà họ Úc, tình trạng của cô lại càng tệ hơn.

Lê Tuyền cảm thấy có lúc Úc Tinh Ngữ rất vui vẻ, nhưng có lúc lại rất lạnh lùng và u uất.

Còn bây giờ, cả người cô như bị bao phủ bởi một luồng khí chết chóc. Ủ rũ và mệt mỏi, như thể không tìm được mục tiêu sống vậy.

Lê Tuyền hy vọng cô có thể vì đứa trẻ mà vực dậy tinh thần.

Úc Tinh Ngữ nằm trên giường đờ đẫn nhìn trần nhà, rồi lại nhìn bức tường trắng xóa, khiến Lê Tuyền do dự không biết có nên gọi điện cho Trần Kinh Dược hay không. Lúc này Úc Tinh Ngữ lại lên tiếng, cổ họng nghèn nghẹn, giọng nói khàn khàn và đầy xúc động.

“Lê Tuyền, cảm ơn cậu.”

Lê Tuyền nói: “Hai ngày này tớ mới có thời gian rảnh, vừa đúng lúc qua thăm cậu. Cậu có muốn tớ gọi cho anh trai cậu để anh ấy sắp xếp người đến chăm sóc cậu không?”

“Không cần đâu.” Úc Tinh Ngữ cũng không muốn gặp Trần Kinh Dược.

Lê Tuyền cảm thấy bất lực, cô ấy đưa tay sờ trán Úc Tinh Ngữ, thấy không còn sốt nữa, cô ấy thở phào nhẹ nhõm và cố gắng khuyên nhủ: “Tiểu Ngữ, mặc dù cậu không phải là con ruột của nhà họ Trần, nhưng anh trai cậu vẫn luôn coi cậu là em gái mà.”

Mặc dù Úc Tinh Ngữ là đứa con bị ôm nhầm giữa hai gia đình Trần và Úc, nhưng trong lòng Trần Kinh Dược, Úc Tinh Ngữ mãi mãi là em gái của anh ấy.

Lê Tuyền luôn nhớ hình ảnh Trần Kinh Dược ngày nhỏ chạy theo Úc Tinh Ngữ khắp nơi. Cô có tính cách lạnh lùng, làm việc theo ý mình, luôn tỏ ra thờ ơ với Trần Kinh Dược. Nhưng Trần Kinh Dược lại rất yêu thương em gái, những đứa trẻ khác muốn bắt nạt cô, thì Trần Kinh Dược sẽ đi đánh đứa trẻ đó. Khi học cấp hai, có lần họ ra ngoài chơi và ở lại nhà bạn học qua đêm, Trần Kinh Dược đã mượn một chiếc xe máy và tìm đến cô. Sau này, khi lên cấp ba ở thành phố, Úc Tinh Ngữ đã trở nên rất xinh đẹp, mỗi khi có nam sinh đeo bám, anh ấy đều sẽ nắm chặt tay và đánh họ một trận.

Trần Kinh Dược là người anh trai mê em gái nhất mà Lê Tuyền từng thấy. Học lực cấp hai của anh ấy không tốt, chỉ vì lo sợ rằng khi lên cấp ba sẽ không thể bảo vệ em gái, nên trong học kỳ cuối cùng đã nỗ lực hết mình, cuối cùng đạt được kết quả vừa đủ để đỗ vào trường trọng điểm của thành phố.

Thế nhưng, số phận trớ trêu thay.

Úc Tinh Ngữ không phải là em gái ruột của Trần Kinh Dược.

Thế cũng được, Trần Kinh Dược lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình và vẫn coi Úc Tinh Ngữ là em gái. Nhưng Úc Tinh Ngữ thì lại...

Bác sĩ nhanh chóng đi đến, kiểm tra sức khỏe cho Úc Tinh Ngữ và khuyên nhủ cô: “Bé cưng của cháu rất kiên cường, dù cháu không ăn uống gì, tự hành hạ mình trong suốt mấy ngày qua, nhưng em bé vẫn không sao cả. Cháu đừng phụ lòng em bé. Dù gặp chuyện gì, thì cũng phải trân trọng cơ thể của mình.”

Úc Tinh Ngữ nằm trên giường, mắt rũ xuống không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

Bác sĩ thở dài bất lực, xác nhận rằng cô không có vấn đề gì lớn, rồi quay lại rời khỏi phòng bệnh.

Lê Tuyền ở lại đến tận khuya, thấy cô vẫn ngẩn ngơ, hiểu tính cách của cô nên cũng biết rằng nói nhiều cũng vô ích, đành dặn dò vài câu rồi rời đi. Nhưng cô ấy đã sắp xếp một y tá đặc biệt để chăm sóc cô.

Cô y tá rất dịu dàng, nhìn Úc Tinh Ngữ, rồi kể về hai đứa cháu của mình, nói chúng đáng yêu biết bao nhiêu.

Úc Tinh Ngữ không có cảm giác gì, chỉ lật người và giả vờ ngủ.

Bên ngoài lúc này trời đã bắt đầu mưa, Lê Tuyền đợi một lúc ở dưới lầu, thì một chiếc xe Mercedes màu đen dừng lại trước mặt cô ấy.

Cô ấy lạnh cóng vì đứng ngoài trời, khi bước vào trong xe thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám trong xe đưa cho cô ấy một chiếc khăn. Anh ấy nhẹ nhàng lau đi những giọt mưa trên người cô ấy và hỏi: “Con bé đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Người đàn ông rất đẹp trai, gương mặt sắc sảo, đôi mắt đào hoa, cử chỉ đầy dịu dàng, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khuôn mặt anh ấy, tạo nên một vẻ đẹp mê hồn.

Đây chính là Trần Kinh Dược.

“Bác sĩ đã tiêm đường glucose cho cậu ấy, cho cậu ấy uống một chút thuốc Đông y và hạ sốt vật lý, bây giờ đã không sao rồi.”

Nói đến đây, cô ấy hơi lo lắng: “Đứa bé đã được năm tháng rồi, bây giờ phải làm sao đây! Cũng tại em cả, dạo này bận quá, không có thời gian qua thăm cậu ấy!”

Trần Kinh Dược hôn lên đôi môi đỏ của người phụ nữ bên cạnh và an ủi cô ấy: “Không phải lỗi của em đâu, là do bản thân con bé có vấn đề. Dạo này em đã vất vả rồi.”

Lê Tuyền lắc đầu: “Cậu ấy không chỉ là em gái của anh, mà còn là bạn tốt của em nữa.”

Lê Tuyền không có ba mẹ, hồi nhỏ rất tự ti, chính sự tốt bụng của Úc Tinh Ngữ đã giúp cô ấy trở nên tốt hơn.

Điều mà cô ấy không hiểu là, những người xung quanh Úc Tinh Ngữ đều trở nên tốt hơn, vậy tại sao cô lại càng ngày càng tệ hơn chứ?

Lê Tuyền hỏi Trần Kinh Dược: “Anh có muốn lên thăm cậu ấy không?”

Trần Kinh Dược ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên lầu, đôi mắt đen kịt mang theo một chút buồn bã, rồi anh ấy lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ sức khỏe con bé không ổn định, anh không muốn con bé bị kích động. Sau này nếu con bé cần gì, anh sẽ sắp xếp sau.”

Anh ấy cười tự giễu: “Không biết có phải vì anh đối xử quá tốt với Trần Dao, nên con bé mới oán hận anh như vậy không.”

Lê Tuyền nhìn Trần Kinh Dược với vẻ buồn bã, cảm thấy đau lòng cho anh ấy.

Trần Kinh Dược không tốt với cô em gái ruột Trần Dao chút nào, ngoài lần đầu tiên đến đón cô ta về nhà họ Trần ra, thì sau đó anh ấy gần như coi cô ta là người xa lạ.

Thật ra họ đều biết, Úc Tinh Ngữ không phải vì ghen tuông, mà là vì muốn cắt đứt mọi liên hệ với tất cả mọi thứ, kể cả những người trong cuộc đời của cô.

Dù có làm gì, thì dường như cô vẫn luôn lạc lõng, không có cảm xúc gì đối với thế giới này.

Mưa rơi suốt đêm, âm thanh rất ồn ào.

Úc Tinh Ngữ bị tiếng mưa đánh thức, cô đi ra hành lang ngắm mưa.

Cô y tá tỉnh giấc, lập tức nhắc nhở cô: "Cháu đừng đứng ngoài trời, lỡ bị cảm lạnh thì không hay đâu."

Nhưng Úc Tinh Ngữ không nghe, quyết không chịu vào trong.

Cô y tá không còn cách nào khác, đành phải cầm áo khoác ra phủ lên người cô.

Có lẽ nước mưa đã làm dịu đi những rối bời trong lòng cô. Úc Tinh Ngữ đứng trên hành lang, nhìn những giọt mưa làm ướt đẫm ghế ngồi và các thiết bị tập thể dục bên dưới. Cô cầm điện thoại, ngón tay khẽ động đậy.

Cô không muốn nhận sự giúp đỡ từ Trần Kinh Dược, nhưng lại không đủ nghị lực để một mình sinh đứa trẻ này. Sau khi suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi cho chồng cũ.



 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.