Những Tháng Ngày Nuôi Con Cùng Nam Chính

Chương 11: Chương 11



Cố Dữ Bắc ăn xong thì đi lên lầu, nhìn thoáng qua hai mẹ con rồi đi ra ngoài. Khi trở lại, cả hai đã ngủ. Úc Tiểu Mễ được đắp một chiếc chăn nhỏ, hơi thở mang mùi sữa thơm ngọt, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mím lại, trông giống như miếng thạch trái cây hồng nhạt hấp dẫn.

Bên cạnh, Úc Tinh Ngữ cũng được đắp một chiếc chăn màu vàng nhạt, mái tóc đen dài của cô tuy không còn đẹp như trước nhưng vẫn rất cuốn hút. Tay cô để lộ ra ngoài, hướng về phía bé, rõ ràng là cô đã dỗ bé ngủ.

Anh bước tới, đắp lại chăn cho cô. Úc Tinh Ngữ lập tức tỉnh dậy, cô chưa ngủ lâu, thấy anh, cô thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Anh xong việc rồi à?”

Cố Dữ Bắc thực ra không bận gì nhiều, chỉ là sắp xếp lại những thứ mang về từ bệnh viện về mà thôi.

Thực ra tâm trạng của anh cũng giống Úc Tinh Ngữ, cô lo lắng cho bé, anh thì lo lắng cho cả hai, nên cứ phải lên xem một lần, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm.

Tóc cô dính vào má, Cố Dữ Bắc ngồi bên giường, nhẹ nhàng gạt tóc ra khỏi gương mặt cô, nói: “Em cứ ngủ tiếp đi, anh thấy em chưa đắp chăn kỹ nên mới đắp lại cho em.”

“Ừ.” Úc Tinh Ngữ nhìn về phía bé, thấy bé đang ngủ ngon, cô mới yên tâm nhắm mắt, hàng mi dài che phủ đôi mắt đen láy.

Trong phòng quả thực rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của họ.

Cố Dữ Bắc thấy rèm cửa chưa được kéo kín, bèn cẩn thận kéo rèm lại, tạo không gian thích hợp để họ ngủ.

Sau đó anh đứng tại chỗ, quay lại nhìn hai mẹ con trên giường thật lâu. Ánh sáng trong phòng khá mờ, bên trong và bên ngoài như hai thế giới khác nhau, bóng tối che khuất đường nét gương mặt anh, nhưng không thể che đi sự dịu dàng như dòng nước trên khuôn mặt.

Úc Tinh Ngữ lo lắng anh vất vả, nhưng anh lại cảm thấy, hạnh phúc như thế này là đủ rồi, chỉ cần họ khỏe mạnh là được.

Úc Tinh Ngữ sẵn sàng chăm sóc bé, Cố Dữ Bắc cảm thấy gánh nặng trên vai mình nhẹ đi nhiều. Anh đi thu dọn những thứ mang từ trung tâm chăm sóc sau sinh, vào phòng làm việc, mở máy tính xử lý công việc , tiện tay trả lời tin nhắn của Lục Cẩm.

Lục Cẩm vừa nhận được tài liệu anh gửi đã gọi điện ngay.

“Anh giai à!!!! Tài liệu của một tuần trước, bây giờ cậu mới gửi cho tôi xem sao?”

Cố Dữ Bắc không thấy hành động của mình có gì quá đáng, thậm chí anh còn cảm thấy mình đã trả lời khá nhanh rồi.

“Bây giờ tôi mới có chút thời gian.”

Lục Cẩm cảm thấy không thể hiểu nổi anh.

“Dạo này cậu làm gì mà bận vậy? Người phụ nữ đau bụng hôm trước là ai? Có phải đã sinh con rồi không? Đứa bé là của cậu à?”

Lục Cẩm thực sự tò mò chết đi được, nhưng sau hôm đó, Cố Dữ Bắc nói gần đây anh không rảnh, cũng không nói rõ với anh ấy đã xảy ra chuyện gì, khiến trong lòng anh ấy đầy nghi vấn.

“Đúng, là con của tôi. Là con gái của tôi và Úc Tinh Ngữ, nhưng tình trạng của cô ấy không tốt lắm, tôi sợ nếu có người đột ngột đến sẽ gây kích động cho cô ấy, nên không thông báo cho gia đình.”

Ôi, thật là nhiều tin tức.

Lục Cẩm muốn nói gì đó, nhưng vì biết quá nhiều chuyện, nên nhất thời không biết nói gì để diễn tả cảm xúc của mình.

Một lúc sau anh ấy mới nói: “Nhưng cậu cũng không cần phải hy sinh lớn đến vậy, chỉ vì một người vợ, một đứa con, mà cậu hy sinh cả tương lai của mình, chí khí của cậu đâu rồi? Giấc mơ của cậu đâu rồi? Cậu không thể thuê người chăm sóc cô ấy à? Cậu đang thiếu tiền sao?”

Lục Cẩm giọng đầy phẫn nộ, muốn gõ vào đầu anh để thức tỉnh cái não yêu đương đến mức mù quáng này, anh ấy cảm thấy anh quá kỳ lạ.

Làm sao anh có thể vì con mà bỏ cả công việc được chứ? Đây mà là hành động của một người tham vọng sao?

Thực ra, Cố Dữ Bắc và Úc Tinh Ngữ vẫn chưa tái hôn, cô cũng không phải vợ của anh.

Giờ anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô khỏe mạnh, con khỏe mạnh, đã khiến anh cảm thấy ấm lòng rồi.

“Chuyện này có hơi phức tạp, tôi cũng không nói rõ với cậu được, chỉ là ít kiếm được tiền hơn thôi.”

Cố Dữ Bắc biết nhiều thứ, anh đầu tư chứng khoán, cũng có chơi cổ phiếu, ngày thường sẽ đầu tư, có nhiều công ty dưới tên mình, và hiện giờ anh bắt đầu đầu tư vào lĩnh vực sản phẩm trẻ em, không phải là anh không có thu nhập sau khi chăm sóc hai mẹ con. Chỉ là hướng đi sự nghiệp của anh giờ khác với trước.

Anh không cảm thấy mình đã hy sinh nhiều, trong mối quan hệ, luôn có một người phải hy sinh, anh là đàn ông, hy sinh nhiều một chút thì có gì đâu.

Lục Cẩm không còn lời nào để nói.

Anh ấy cảm thấy bất lực, giọng hơi buồn bã hỏi: “Vậy khi nào cậu quay lại? Anh giai à, nhà chúng ta không thể thiếu cậu được đâu.”

Trước đây, khi Cố Dữ Bắc còn ở đây, anh ấy không cảm thấy gì, cuộc sống rất thảnh thơi. Nhưng giờ anh bất ngờ rời đi, mọi công việc đều dồn hết lên Lục Cẩm, khiến anh ấy gần như sắp sụp đổ.

Cố Dữ Bắc cũng không biết chắc, nhưng ít nhất cũng phải một năm rưỡi đến hai năm mới có thể rảnh: “Khi nào con tôi biết đi, có lẽ tôi mới có thời gian để xử lý công việc.”

Biết đi sao? Bây giờ mới sinh được một tháng, để bé biết đi phải mất ít nhất tám, chín tháng nữa. Lục Cẩm thực sự mong con gái của anh là thiên tài, có thể biết đi ngay lập tức.

Lại còn có lẽ? 

Có lẽ tức là không chắc chắn!

“Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?”

Bên ngoài lúc này vang lên tiếng khóc của đứa trẻ, Cố Dữ Bắc nói: “Tôi phải đi cho con ăn sữa đây, vậy nhé, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tìm tôi.”

Lục Cẩm: “Muốn tìm cậu thì tôi cũng phải......” Biết cậu đang ở đâu trước đã chứ!

Bên kia đã cúp máy.

Lục Cẩm ngồi trên bàn làm việc, cảm thấy vô cùng chán nản. Lúc này, bên ngoài có người mang tài liệu vào. Anh ấy lại phải bắt đầu một cuộc chiến cô đơn không có Cố Dữ Bắc bên cạnh. Cuộc sống này quả thực là khó khăn quá mà.

Cửa phòng của Úc Tinh Ngữ không đóng hẳn, bé khóc lớn, tiếng khóc vang đến tai Cố Dữ Bắc.

Úc Tinh Ngữ lập tức bị tiếng khóc của bé đánh thức, cô nghe tiếng khóc mà tay chân luống cuống. Nhìn đồng hồ, dường như mới ăn không lâu, sao bé đã đói rồi? Chắc là bé đói bụng ha?

Úc Tinh Ngữ không chắc chắn, cô cầm lấy bình sữa ấm mà không biết Cố Dữ Bắc đã để sẵn trên bàn từ lúc nào, đưa đến gần miệng bé. Quả nhiên là đói, vừa nhìn thấy núm ti cao su, bé lập tức há miệng, ăn rất vui vẻ.

Úc Tinh Ngữ cảm thấy nằm uống sữa như vậy không thoải mái, cô nhớ lại cách Cố Dữ Bắc thường bế bé, trước hết cầm bình sữa ra,  rồi nhẹ nhàng nâng đầu bé lên.

Bé vừa cảm thấy không còn bình sữa, lập tức òa khóc lên, Úc Tinh Ngữ hốt hoảng, nhanh chóng đỡ đầu bé và đưa bình sữa trở lại.

Bé lại tiếp tục uống rất vui vẻ, nhắm mắt lại, hàng mi dài đen nhánh, giống như chiếc chổi nhỏ, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn, dễ thương, thoạt nhìn chỉ muốn hôn một cái.

Khi Cố Dữ Bắc bước vào, anh thấy cô đã đang cho bé ăn, tư thế ôm bé còn vụng về, nhưng anh cảm nhận được rằng cô đang cố gắng làm thật tốt.

Thấy Cố Dữ Bắc vào, Úc Tinh Ngữ mới thở phào nhẹ nhõm, cô bối rối hỏi anh: “Sao bé nhanh đói vậy?”

Cố Dữ Bắc không đến giúp mà chỉ vào đồng hồ: “Em xem bây giờ là mấy giờ rồi?”

Đã là hơn hai giờ chiều, lần cuối bé ăn là khoảng giữa trưa.

Bé con cứ khoảng hai tiếng lại cần ti một lần.

Úc Tinh Ngữ vẫn thấy việc ăn quá nhiều, tất nhiên, cô không hiểu rõ lắm.

“Sao bé phải ăn nhiều lần thế?”

Cô nhớ lại lúc ở bệnh viện và trung tâm chăm sóc sau sinh, Cố Dữ Bắc và các y tá thường xuyên cho bé ăn... ánh mắt cô trở nên mơ màng. Cô nhớ rằng thực sự bé cần ăn rất nhiều lần trong ngày, nhưng lúc đó cô cố tình lơ đi, nên không ghi nhớ điều này.

“Vậy bé phải ăn liên tục như thế mỗi ngày sao?” Úc Tinh Ngữ biết mình ngốc nghếch, nhưng cô vẫn muốn cố gắng hỏi cho rõ, không biết liệu Cố Dữ Bắc có cười nhạo cô không.

Mặt cô hơi đỏ lên.

Cố Dữ Bắc giải thích với cô: “Trẻ còn nhỏ, mỗi lần ăn ít, lớn hơn thì sẽ không cần ăn nhiều lần như thế nữa.”

“Được.”

Thấy bé ti chậm lại, Úc Tinh Ngữ nhẹ nhàng rút bình sữa ra, bé cũng không khóc nữa, chiếc lưỡi nhỏ màu hồng liếm vài lần đôi môi hồng hồng, rồi bé lập tức chìm vào giấc ngủ.

Cô đặt bình sữa sang một bên, hạ đầu bé xuống và đặt bé trở lại chiếc gối nhỏ màu hồng sen.

Thấy Cố Dữ Bắc vẫn đứng bên cạnh, cô có chút không thoải mái, nói: "Bé đã ngủ rồi."

"Được rồi, vậy anh ra ngoài làm việc đây."

"Ừm."

Cố Dữ Bắc đi ra ngoài.

Sau đó, Úc Tinh Ngữ dần dần quen với việc cho bé ti, và cũng học cách bế bé. Nhưng khi bé cần thay tã, cô lại không biết phải làm sao, đành phải gọi Cố Dữ Bắc đến.

Buổi tối sau khi tắm xong, chuẩn bị đi ngủ. Cố Dữ Bắc định đưa bé về phòng của anh, Úc Tinh Ngữ lại có chút không nỡ.

"Vào buổi tối bé con có thể ngủ với em không?" Cô ngồi trên giường, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, mái tóc dài buông xõa. Thấy Cố Dữ Bắc định đưa bé đi, cô nhỏ giọng hỏi.

Lúc nãy họ vừa chơi với nhau, nhưng Cố Dữ Bắc thấy trời đã khuya nên muốn đưa bé đi ngủ.

Cố Dữ Bắc cũng đã tắm xong, mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam, trông sạch sẽ và tươi mới. Cổ áo hơi mở ra, tạo cảm giác vừa kín đáo vừa quyến rũ.

Khi anh mặc quần áo khác nhau lại mang đến những phong thái khác nhau.

Bây giờ đã khá muộn rồi, gần mười một giờ.

Trước đây, khi Cố Dữ Bắc bận rộn với công việc, thời gian này đối với anh vẫn còn sớm, nhưng dù là bé hay cô đều cần nghỉ ngơi.

Và trước đây, anh thường ngủ muộn, ba bốn giờ sáng mới đi ngủ, nhưng bây giờ anh đã có một thói quen tốt hơn.

Anh nói: "Bé sẽ đói vào ban đêm, cần ăn, em cần phải ngủ đủ giấc để ban ngày có sức chăm sóc bé."

Úc Tinh Ngữ hiểu điều đó, nhưng để không nỡ thì lại là chuyện khác. Cô cảm thấy mình có chút quá đáng, không phải là không thể nhìn thấy bé nữa, nhưng trong lòng cô lại có cảm giác bị ràng buộc.

"Được."

Cố Dữ Bắc thấy cô có vẻ không nỡ nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý, trông như một búp bê thủy tinh dễ vỡ, làm anh có chút mềm lòng, anh ôm bé trao lại cho cô.

"Vậy em ôm bé ngủ trước, lát nữa khi em ngủ rồi anh sẽ qua bế bé."

"Được." Úc Tinh Ngữ có chút vui mừng trong lòng vì cảm xúc của mình được anh quan tâm, đồng thời cũng hạnh phúc vì bé có thể ở lại với cô thêm chút nữa.

Cố Dữ Bắc đặt bé lại bên cạnh cô, thấy Úc Tinh Ngữ từ từ dựa sát vào bé, muốn hôn bé nhưng cuối cùng không dám, chỉ nhẹ nhàng chạm vào má bé, anh cảm thấy lòng mình như mềm nhũn, một cảm giác êm ái lan tỏa khắp người anh.

Bé vẫn chưa ngủ, đôi mắt xinh đẹp mở to, miệng nhỏ hé ra như muốn nói gì đó.

Úc Tinh Ngữ muốn dỗ bé ngủ, bèn hỏi Cố Dữ Bắc: "Em có thể kể chuyện cho con nghe để dỗ bé ngủ không?"

"Được."

Đối với việc chăm sóc bé, Úc Tinh Ngữ vẫn còn khá lóng ngóng, nhưng khi nhận được sự đồng ý từ Cố Dữ Bắc, cô rất muốn kể chuyện cho bé nghe. Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra rằng mình chẳng còn gì để kể nữa, không biết phải nói gì với bé.

Cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô bĩu môi, nói với Cố Dữ Bắc: "Ngày mai anh có thể mua cho em vài cuốn sách truyện cho trẻ con được không?"

"Được."

Úc Tinh Ngữ cảm thấy mình đã làm phiền anh, lập tức nói: "Cảm ơn anh!"

Cố Dữ Bắc khựng lại một chút, nhìn gương mặt cô, cũng cười nhẹ nói: "Vậy anh cũng cảm ơn em đã sinh cho anh một bé gái đáng yêu như thế."

Người này...

Cuối cùng, Úc Tinh Ngữ dùng điện thoại mở bài hát ru để dỗ cô bé đang không muốn ngủ.

Trước khi ra ngoài, Cố Dữ Bắc nói với cô: "Nửa đêm nếu em thức dậy mà nhớ bé, thì có thể qua phòng anh nhìn con."

"Vâng."

Sau đó, cô cùng với bé, dưới ánh sao và trăng, cùng màn đêm, đã chìm vào giấc ngủ.

Mười mấy phút sau, Cố Dữ Bắc vào phòng, thấy cô đã ngủ, anh đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng bế bé lên và rời khỏi phòng.

Biệt thự có cách âm rất tốt, trong suốt đêm bé thức dậy vài lần, Cố Dữ Bắc chăm sóc bé rồi bé lại ngủ tiếp, tiếng khóc của bé vẫn không hề lọt vào phòng khác, Úc Tinh Ngữ cũng đã có một giấc ngủ ngon hiếm hoi trong khoảng thời gian này.



 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.