Những Tháng Ngày Nuôi Con Cùng Nam Chính

Chương 16: Chương 16



Cuối cùng, cô vẫn ra ngoài nhìn bé con.

Trên TV, các kênh đều phát những lời chúc Tết, bé con xem kênh hoạt hình, đến đoạn vui vẻ còn vỗ tay, trông rất hạnh phúc.

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ bé của bé con, cộng thêm bộ quần áo này, khiến bé trông giống như một em bé trong tranh Tết, vô cùng dễ thương.

Úc Tinh Ngữ không kiềm chế được mà hôn lên má bé, một nụ hôn thật kêu.

Bây giờ bé đã lớn hơn nhiều, Úc Tinh Ngữ mới dám hôn lên trán và má bé. Bé con rất thích được mẹ hôn, sau khi mẹ hôn xong, bé còn ngả người về phía mẹ để mẹ hôn thêm vài lần nữa.

Nhìn bé như một nhóc quỷ nhỏ, nhưng vẫn chưa biết nói, chỉ có thể ê a vài tiếng.

Cố Dữ Bắc nấu ăn với tốc độ rất nhanh.

Nhiều nguyên liệu anh đã chuẩn bị từ sáng, nên tất nhiên cũng nấu nhanh hơn.

Bữa tối hôm nay rất thịnh soạn, có gà, vịt, cá và thịt kho, bày đầy một bàn, nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.

Món ăn ba nấu thơm phức, khiến bé con thèm thuồng đến nỗi chảy cả nước miếng. Ba đã hấp riêng món cho bé, nhưng bé chỉ ăn được vài miếng đã đưa thìa ra, muốn ăn món khác.

Cố Dữ Bắc không muốn cho bé ăn, nhưng bé vừa mếu máo đã trông như muốn khóc ngay.

Không thể làm gì khác, Cố Dữ Bắc đành xé nhỏ từng miếng thức ăn, đút cho bé con vừa mới mọc chiếc răng nhỏ.

Bé ăn ngon lành.

Sau bữa tối, Cố Dữ Bắc dọn dẹp bát đũa, Úc Tinh Ngữ bế con ra phòng khách.

Khi chuyển kênh sang chương trình Gala Tết, bé con lập tức ê a, vẫy vẫy tay nhỏ, có vẻ đặc biệt phấn khích.

Bé con cũng thích xem Xuân Vãn (*) sao? Ha ha ha!

(*) Xuân Vãn là một chương trình văn hóa nghệ thuật được tổ chức vào dịp Tết Nguyên đán ở Trung Quốc. Đây thường là một chương trình biểu diễn âm nhạc, múa, kịch và các tiết mục nghệ thuật khác để chào đón mùa xuân mới và năm mới âm lịch.

Úc Tinh Ngữ cũng để bé xem.

Bé con quả nhiên ngồi rất ngoan, chăm chú nhìn không rời mắt.

Khi Cố Dữ Bắc bước ra, thấy bé con ngồi ngoan ngoãn như vậy, anh không nhịn được cười.

Ông nội của anh cũng rất thích xem Xuân Vãn, cứ đến đêm giao thừa, phòng khách nhà anh không thể bật kênh nào khác, chỉ được xem chương trình Xuân Vãn.

Đám con cháu trong nhà thì không thích xem chương trình này, nên khi người lớn đang xem, bọn nhỏ thường sẽ hoặc chạy đi đốt pháo hoa, hoặc ra ngoài dạo phố chơi.

Đêm giao thừa mọi người đều ăn cơm từ sớm, tự nhiên đường phố cũng trở nên rất nhộn nhịp.

Không biết sau này đến Tết, liệu có cơ hội đưa hai mẹ con cô ra ngoài dạo chơi không.

Tình trạng của Úc Tinh Ngữ như vậy, cũng không biết khi nào mới kết thúc nữa.

Anh đã từng trao đổi với bác sĩ tâm lý về tình trạng của cô, tại sao cô lại trở nên như vậy, bác sĩ nói có thể là do trước đây vào một thời điểm nào đó, hành động của một số người có thể đã kích thích cô, dẫn đến việc cô không muốn tiếp xúc với người ngoài. Tất nhiên, đây cũng có thể là cảm xúc tiêu cực phát sinh từ tâm trạng chán nản mà cô từng trải qua.

Vấn đề tâm lý thì rất phức tạp và đa dạng, mỗi người đều có tình trạng khác nhau.

Tất nhiên, ở đây có thể còn có ảnh hưởng của hormone trong thai kỳ.

Tuy nhiên, trước mặt họ thì cô vẫn bình thường.

Hiện nay, Úc Tinh Ngữ đã hồng hào, đôi khi còn có thể đưa bé con ra ngoài vườn dạo chơi, điều này đã tốt hơn nhiều so với trước đây không biết bao nhiêu lần.

Cố Dữ Bắc nghĩ rằng mọi thứ vẫn nên từ từ, năm này qua năm khác, chỉ cần tốt hơn là đủ rồi.

Hơn 8 giờ, Cố Dữ Bắc chuẩn bị đưa bé con đi tắm.

Bé con quá say mê xem chương trình Xuân Vãn, khi ba muốn đưa bé đi tắm thì bé nhất quyết không chịu, tay nhỏ nắm chặt tay vịn của ghế sofa, giống hệt như một chú mèo nhỏ không chịu bị ôm lên.

Không chỉ vậy, bé còn quay đầu nắm lấy tay ba đang bế mình.

Thật đúng là nhỏ nhưng lanh lợi.

Nhưng ba vẫn dễ dàng bế bé lên, khi thấy bé con vẫn nhìn về phía màn hình TV, trông có vẻ rất không vui, Cố Dữ Bắc nói: “Ngoan nào, chúng ta đi tắm trước, tắm xong con có thể xem đến sáng.”

Sáng sao?

Bé con đương nhiên là không thể thức đến sáng được.

Giờ đi ngủ của bé được Cố Dữ Bắc rèn luyện rất đúng giờ, đến giờ là lập tức buồn ngủ. Dù hôm nay là Tết, nhưng bé con vẫn chưa hiểu ý nghĩa của Tết, tất nhiên cũng không thể thức khuya chỉ vì hôm nay. Hơn nữa, bé cũng không thể thức được.

Cuối cùng bé con vẫn không vui mà bị ba bế đi tắm, vì ba làm bé buồn, nên cho đến khi ba bế xuống, bé vẫn bĩu môi làm mặt giận.

Cho đến khi thấy mẹ cũng tắm xong, thay một chiếc váy tím xinh đẹp, bé mới vui hơn một chút, ê a vẫy tay nhỏ, nhất định đòi mẹ bế.

Úc Tinh Ngữ đang cầm phong bao lì xì mới cho bé, vừa thấy bé con giơ tay đòi bế, cô lập tức nhanh chóng bế bé lên. Úc Tiểu Mễ vừa vào lòng mẹ, lập tức dụi đầu vào cổ mẹ, như một chú cún con hít hà cổ Úc Tinh Ngữ.

Cố Dữ Bắc bị ướt quần vì bé làm nước bắn tung tóe, bị ướt một mảng lớn. Tối nay, bé con đặc biệt không ngoan, những hành động của bé như cố ý trả đũa ba vì không cho bé xem TV, toàn thân bé như toát lên sự phản kháng và không chịu thua.

Thấy bé con cứ bám lấy mẹ, Cố Dữ Bắc nhìn chỗ ướt trên người mình, nói với Úc Tinh Ngữ: “Em bế con đi, anh lên tắm cái đã.”

Nói xong, anh cười khổ.

Cố Dữ Bắc dẫn bé đi tắm mà cứ như đánh trận vậy.

Úc Tinh Ngữ lặng lẽ nhìn anh một cái, cuối cùng thốt ra một câu: "Vất vả rồi."

Nói thêm gì nữa, cũng thấy như không đủ.

Cố Dữ Bắc lại không cảm thấy có gì vất vả, con gái của mình, chỉ có thể cưng chiều, chứ còn có cách nào khác đâu.

Anh nhanh chóng lên lầu.

Vì vậy, phòng khách chỉ còn hai mẹ con.

Bé con hiện đang mặc một chiếc áo len màu hồng, bên ngoài là một chiếc áo gile đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Úc Tinh Ngữ đặt bé con xuống ghế sofa, rồi đưa cho bé một phong bao lì xì thật to.

Đột nhiên trong tay có thêm một cục dày dặn, bé con tò mò vô cùng, lập tức đưa lên miệng định thử xem đây là thứ gì ngon lành.

Thứ này không nên bỏ vào miệng, Úc Tinh Ngữ vội giật lấy phong bao lì xì trước khi bé đưa vào miệng, giải thích: “Bé cưng, đây là phong bao lì xì của con, bên trong đều là tiền, con không được cắn, cắn hỏng rồi thì con không thể dùng để mua đồ chơi đâu.”

Bé con bây giờ chưa có khái niệm về việc mua đồ, bé không hiểu lời mẹ nói, khuôn mặt ngoan ngoãn mang theo vài phần ngơ ngác, trong đôi mắt to tròn cũng đầy vẻ bối rối.

Úc Tinh Ngữ đặt phong bao lì xì vào túi áo khoác của bé.

Âm thanh từ TV lại thu hút sự chú ý của bé con, bé nhìn chằm chằm vào nội dung trong đó, đôi mắt đen láy không hề chớp.

Cố Dữ Bắc vừa tắm xong trên lầu và định xuống thì nhận được cuộc gọi từ ông nội, giọng ông ấy tuy đã già nhưng vẫn tràn đầy sức sống.

“Dữ Bắc à, mẹ con nói với ông là ông có chắt gái rồi sao?”

Cố Dữ Bắc thở dài.

Quả nhiên, mẹ anh vừa nói là cả nhà đã lập tức biết ngay.

Anh không nỡ lừa dối người ông nội mà anh kính yêu nhất, khẽ đáp: “Ông nội, tình hình bên này của con hơi phức tạp, để vài năm nữa con đưa bé về cho ông xem.”

Ông nội Cố không có ý kiến: “Được thôi.”

Hơn nữa còn dặn dò: “Bệnh tự kỷ chính là một vấn đề lớn, con phải đối xử nghiêm túc đấy.”

"Vâng ạ."

Ông nội Cố tiếp tục: “Mặc dù gia đình chúng ta không thể chấp nhận con dâu ngoại quốc, nhưng con cũng đừng vì vậy mà không đưa hai người về nhà. Con cái đã có rồi, chúng ta có thể làm gì khác đây chứ?”

Xem ra mẹ anh đã nói hết mọi chuyện với ông nội rồi.

Vậy anh còn có thể nói gì được đây?

Chỉ có thể ngoan ngoãn: “Con biết rồi ạ.”

Cúp điện thoại, mẹ anh lập tức gửi cho anh vài tài liệu về các chuyên gia trong lĩnh vực tự kỷ.

Cố Dữ Bắc nhìn qua, lặng lẽ không nói gì.

Sự quan tâm của gia đình khiến anh cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp.

Mà dưới lầu, bé cưng Úc Tiểu Mễ không bị tự kỷ, nhưng Úc Tinh Ngữ thì gần như muốn tự kỷ rồi. Trong lúc cô đi vào bếp lấy nước, bé con đã lôi phong bao lì xì ra khỏi túi, tiền mặt bên trong rơi gần hết xuống đất, trong khi bé vẫn đang cầm một tờ lên ngửi, tò mò hít hà mùi của tiền.

Khi thấy mẹ tới, bé còn vui vẻ vẫy vẫy tiền trong tay.

Úc Tinh Ngữ vội vàng cúi xuống nhặt, đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng pháo hoa. Bé con quay đầu lại, lập tức thấy pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ. Pháo hoa thực sự rất đẹp, đây là lần đầu tiên bé con được thấy, đôi mắt bé ánh lên vẻ ngây thơ.

Úc Tinh Ngữ nhặt tiền rơi trên sàn, rồi nhặt cả trên ghế sofa, gấp lại cho ngay ngắn rồi đặt lại vào phong bao lì xì.

Lúc này, bé con đã từ ghế sofa trèo xuống, kéo váy mẹ, ê a nhìn ra ngoài cửa, ý rất rõ ràng, muốn ra ngoài xem pháo hoa.

Úc Tinh Ngữ đặt phong bao lì xì lên bàn trà, rồi dẫn bé con ra ngoài xem pháo hoa.

Nhưng khi hai mẹ con ra ngoài, chỉ còn thấy tàn pháo hoa. Pháo hoa bay lên trời, ngay lập tức tan biến.

Bé con có chút không vui, đợi một lúc rồi cúi đầu, trông có vẻ buồn bã.

Lúc này Cố Dữ Bắc từ trên lầu đi xuống, thấy họ đang ở ngoài, bèn đi ra, thấy Úc Tinh Ngữ mặc đồ mỏng manh, anh nói: “Ngoài này lạnh, em vào mặc thêm áo đi.”

Rồi anh đưa tay bế bé con lên, thấy bé không vui, anh dùng ngón tay chọc chọc vào cái má nhỏ của bé, cười hỏi: “Tiểu Mễ sao lại không vui thế này?”

Khi Úc Tinh Ngữ vào trong nhà, cô quay lưng lại và nói: “Bé muốn xem pháo hoa nhưng chưa được thỏa mãn.”

Cô nhóc này rất thích náo nhiệt.

Cố Dữ Bắc nói: “Bé con thích xem pháo hoa phải không?”

Bé con nhìn anh, trông có vẻ không hiểu lời anh.

Cố Dữ Bắc chỉ lên trời, bé con lập tức ừ ừ à à, còn nắm lấy tay ba, có vẻ rất mong đợi.

Cố Dữ Bắc mỉm cười: “Phải đợi mẹ ra đã.”

Bé con lập tức quay vào trong nhà, ngóng chờ mẹ ra.

Úc Tinh Ngữ lên lầu lấy thêm áo, khi xuống cô mặc một chiếc áo lông màu xanh. Thấy bé con đang háo hức nhìn mình, Úc Tinh Ngữ hơi thắc mắc, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cố Dữ Bắc vui vẻ nhướng mày: “Muốn xem pháo hoa.”

Cô hơi ngẩn người.

Cố Dữ Bắc định đưa họ ra ngoài sao?

Nhưng Cố Dữ Bắc lại đưa bé con cho cô, rồi gọi điện thoại.

Hóa ra là chờ cô bế bé để anh gọi điện thoại. Úc Tinh Ngữ cười thầm.

Bé con được mẹ bế, nhưng lại không thấy pháo hoa như mình mong đợi, nên có vẻ hơi nôn nóng, ở trong lòng Úc Tinh Ngữ mà cứ bứt rứt, muốn xuống đất tìm ba.

Úc Tinh Ngữ vội dỗ dành: “Ba đang gọi điện cho các chú mua pháo hoa rồi.”

Bé con có lẽ không hiểu, vẫn rất sốt ruột.

Cố Dữ Bắc ra ngoài, bé con lập tức giãy giụa trong lòng mẹ. Úc Tinh Ngữ lập tức đưa bé cho ba.

Bé con nắm chặt áo của ba, bắt đầu thúc giục.

Cố Dữ Bắc rất bất lực.

Có lẽ trong mắt bé con, ba mình đã trở thành người không giữ lời hứa.

Anh gỡ áo mình ra khỏi tay bé, giải thích: “Phải đợi một lát, các chú còn đang đi mua pháo hoa mà.”

Bé con vẫn chưa hiểu hết lời của ba, tưởng ba không chịu, cúi đầu, đôi mắt buồn rười rượi.

Đúng lúc này, đột nhiên bầu trời được rất nhiều pháo hoa làm cho sáng rực, như một bữa tiệc thị giác tuyệt vời.

Đôi mắt vừa rồi còn ảm đạm của bé con lập tức sáng bừng, bé vỗ tay, vô cùng phấn khích.

Trẻ con vui mừng, Úc Tinh Ngữ cũng cảm thấy vui vẻ, cô nhìn sang Cố Dữ Bắc bên cạnh, anh cũng đang mỉm cười. Ánh sáng của pháo hoa chiếu rọi khuôn mặt anh, ánh mắt anh cong lên, tràn đầy nụ cười, cả người anh bị ánh sáng pháo hoa bao phủ, ấm áp vô cùng.

Tối hôm đó, Úc Tiểu Mễ muốn ngủ cùng mẹ, trước khi đi ngủ, ba cũng đưa cho bé một phong bao lì xì to. Bé con không nghịch ngợm nữa, đặt phong bao lì xì bên gối, ngoan ngoãn ngủ suốt đêm.

Úc Tinh Ngữ cũng đã trải qua cái Tết đẹp nhất trong thế giới này.



 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.