Những Tháng Ngày Nuôi Con Cùng Nam Chính

Chương 19: Chương 19



Cố Dữ Bắc nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Úc Tinh Ngữ, bỗng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. 

Việc cô sẵn sàng trò chuyện với những bà mẹ khác là một điều tốt. 

Biết đâu sau này cô sẽ còn chủ động trao đổi về việc nuôi dạy con cái với họ thì sao.

"Nhìn kìa, ba của Tiểu Mễ đến rồi kìa."

Khi Cố Dữ Bắc đang nhìn họ trò chuyện, một người mẹ nào đó lên tiếng. 

Cố Dữ Bắc thường xuyên dẫn Úc Tiểu Mễ đến đây chơi. Anh vốn dĩ đã rất đẹp trai, lại còn tự mình chăm con, thường xuyên qua lại nên chẳng mấy chốc những bà mẹ thường đưa con ra ngoài chơi ở đây đã quen biết anh. 

Dù có một số người chồng đôi khi cũng cùng vợ ra ngoài dạo chơi với con, nhưng rất hiếm khi thấy người như Cố Dữ Bắc tự mình dẫn con đi chơi. Ở khu này, đa số các gia đình đều có điều kiện kinh tế tốt, nên những người đàn ông thường bận rộn kiếm tiền, việc chăm sóc con cái chủ yếu do các bà mẹ hoặc ông bà nội ngoại đảm nhận.

Cố Dữ Bắc bước tới, nhưng không tham gia vào nhóm người đang trò chuyện phiếm. Anh mỉm cười với Úc Tinh Ngữ rồi nói: "Anh muốn qua xem Tiểu Mễ, em có muốn đi cùng không?"

Úc Tinh Ngữ định đứng dậy, nhưng một người phụ nữ ngồi bên cạnh đã kéo tay cô lại, nói: "Anh tự đi xem là được rồi, để vợ anh ở lại đây trò chuyện có gì không tốt đâu?"

Người phụ nữ mặc váy hồng, môi tô son đỏ rực, mái tóc xoăn bồng bềnh, trông rất quyến rũ. Đây là Mạc Lê, mẹ của bé Chu Hội Nịnh, cô ấy là một người mê cái đẹp. 

Úc Tinh Ngữ rất đẹp, tuy rằng ít nói nhưng rất được lòng cô ấy.

Úc Tinh Ngữ vừa nãy đã nói chuyện với người mẹ này, cô ấy kéo tay cô, cười rạng rỡ, trông rất dễ thương.

Úc Tinh Ngữ từ lâu đã rất thích những người phụ nữ xinh đẹp rạng rỡ như thế này. 

Hơn nữa đã ngồi lâu ở đây, cô cảm thấy những câu chuyện của họ cũng rất thú vị, đi hay không đi xem Úc Tiểu Mễ cũng không quan trọng lắm, dù sao thì ngồi đây cũng có thể nhìn thấy được.

Úc Tinh Ngữ hơi do dự một chút rồi ngồi xuống lại, nói với Cố Dữ Bắc: "Vậy em sẽ ngồi đây thêm chút nữa, anh đi xem con đi."

Cố Dữ Bắc thực ra vẫn lo cô không thích ứng được với việc có nhiều người xung quanh, nên mới qua tìm lý do giúp cô rời đi. Giờ thấy cô không muốn đi, chứng tỏ cô đã hòa nhập tốt với họ rồi.

Những người này Cố Dữ Bắc cũng đã tiếp xúc khá nhiều khi anh dẫn con ra ngoài. 

Vì nhiều bà mẹ khi thấy con người khác dễ thương, thường không kìm lòng được mà đến trò chuyện đôi câu. Dù Cố Dữ Bắc là đàn ông, nhưng do thường xuyên đưa Úc Tiểu Mễ ra ngoài, nên thỉnh thoảng cũng gặp họ bắt chuyện.

Nội dung của họ hầu hết đều xoay quanh chuyện con cái.

Họ có chủ đề chung, giao tiếp với Úc Tinh Ngữ vì thế cũng trở nên dễ dàng hơn.

Anh gật đầu: "Vậy anh đi xem con nhé, nếu có chuyện gì thì qua tìm anh."

Úc Tinh Ngữ gật đầu: "Vâng."

Dù đã làm mẹ, nhưng nhiều người vẫn không khỏi tò mò, ngay khi Cố Dữ Bắc vừa rời đi, một nhóm bà mẹ đã kéo lại gần, tò mò hỏi: "Mẹ của Tiểu Mễ ơi, ba của Tiểu Mễ là chị tìm ở đâu ra thế? Sao mà chu đáo quá vậy, trời ơi, nghĩ đến chồng tôi mà tôi tức cái lồng ngực ghê! Kêu anh ấy dẫn con ra ngoài chơi, anh ấy nói bận, tôi nói kêu anh học theo ba của Tiểu Mễ, anh ấy lại nói người ta không có chí tiến thủ, chỉ biết quanh quẩn bên vợ con!"

Nghe người ta nói Cố Dữ Bắc không có chí tiến thủ, Úc Tinh Ngữ cảm thấy hơi buồn cười. 

Cố Dữ Bắc rõ ràng là rất có chí tiến thủ, làm nam chính mà, nhiều người còn chẳng sánh được với anh.

"Chồng tôi thì cũng có giúp chăm con, nhưng nếu để anh ấy dẫn con ra ngoài, anh ấy vừa chơi điện thoại là đã quên mất con luôn. May mà chỉ trong khu dân cư thôi đấy."

"Này, bỗng dưng thấy chồng tôi cũng tạm được, không bằng ba của Tiểu Mễ nhưng cũng không đến nỗi tệ."

"Chồng tôi thì nói thẳng, có việc thì tìm bảo mẫu, đừng phí thời gian của anh ta. Mọi người nghĩ mà xem, ngoài việc đưa tiền, anh ta chẳng còn làm được cái gì khác cả."

......

Úc Tinh Ngữ nghe hết những lời phàn nàn của họ về chồng mình.

Vì đó không phải là chồng mình nên Úc Tinh Ngữ cảm thấy mấy câu chuyện này có phần buồn cười.

Rồi cô nghe ai đó hỏi: "Bé Tiểu Mễ là do chồng chị một tay chăm sóc đúng không? Tôi thấy anh ấy cái gì cũng biết làm cả. Vậy anh ấy ở nhà chăm con, còn công việc thì sao? Chị nuôi anh ấy à?"

Câu hỏi này thực sự khá táo bạo.

Úc Tinh Ngữ ngớ người ra một lúc, rồi nói: “Không phải, tâm trạng tôi không tốt, cho nên...”

Một người mẹ ngạc nhiên: “Chồng chị trách nhiệm như vậy, mà chị vẫn bị trầm cảm sau sinh à?”

Úc Tinh Ngữ thực sự không rõ việc cô không muốn tiếp xúc với người lạ có phải do hormone sau sinh hay không. 

Cô chỉ có thể nói: “Trước khi mang thai, sức khỏe của tôi không tốt, lại không thích tiếp xúc với người lạ, nên chỉ có ba của đứa bé chăm sóc tôi thôi. Trước đây anh ấy có làm đầu tư, chắc là không phải hoàn toàn không có thu nhập.”

Úc Tinh Ngữ không phải hoàn toàn không biết gì về Cố Dữ Bắc trước đây.

Các bà mẹ xung quanh bỗng nhiên hiểu ra: “Thì ra là vậy, thế cũng tốt, bây giờ nhìn chị không có vẻ gì là bệnh cả, chồng chị chăm sóc chị rất tốt đấy.”

Các bà mẹ xung quanh không ngừng nhắc đến "chồng", khiến Úc Tinh Ngữ có chút đỏ mặt. 

Cô và Cố Dữ Bắc vẫn chưa tái hôn. 

Về mối quan hệ giữa hai người họ, hiện tại cô vẫn còn mơ hồ. 

Nhưng Cố Dữ Bắc thực sự rất tốt.

“Ừm, trước đây tôi cũng chưa từng nghĩ anh ấy là một người tốt như vậy.”

...

Cố Dữ Bắc bước tới, Úc Tiểu Mễ lập tức nhìn thấy anh. Vừa đúng lúc bé con khát nước, bèn há miệng đòi ba cho uống nước. Cố Dữ Bắc vặn mở nắp, đặt miệng cốc vào miệng bé con. Úc Tiểu Mễ uống ừng ực, đôi mắt lim dim, trông vô cùng thoải mái, như mảnh đất khô cằn vừa được tưới lên một cơn mưa mát mẻ.

Bé thực sự rất khát.

Úc Tinh Ngữ không ngờ là sẽ ra ngoài, cũng đã nghĩ đến việc con có thể khát nước, nhưng vì lần đầu tiên đưa con ra ngoài, nên cô không chuẩn bị kỹ như Cố Dữ Bắc.

Sau khi bé con uống đủ nước, thấy trên trán bé có mồ hôi, Cố Dữ Bắc lại lấy khăn giấy ra, lau mồ hôi cho bé con. 

Lau xong mới để bé con tiếp tục chơi.

Chu Hội Nịnh là một bé gái có khuôn mặt tròn, năm nay hai tuổi, lớn hơn Úc Tiểu Mễ một chút, nhưng chiều cao không chênh lệch nhiều. 

Trẻ con chơi với nhau chỉ cần hợp ý là được, căn bản không cần quan tâm đến tuổi tác. 

Thấy Úc Tiểu Mễ quay lại, Chu Hội Nịnh lập tức nắm tay bé, dẫn bé đi chơi tiếp.

Hai bé con, một đứa đã biết nói, một đứa mới chỉ biết nói một từ, nhưng lại chơi rất vui vẻ với nhau.

Chơi đến khoảng chín giờ, thời gian không còn sớm nữa, Cố Dữ Bắc bế con lên, định trở về.

Chu Hội Nịnh không muốn Úc Tiểu Mễ rời đi, cứ muốn đi theo bé. Làm mẹ của cô bé dở khóc dở cười, Mạc Lê bế cô con gái muốn khóc vì bạn nhỏ đã về lên, an ủi: “Đừng khóc nha, bây giờ đã muộn rồi, Tiểu Mễ phải về ngủ rồi. Mai mình đến nhà Tiểu Mễ chơi được không?”

Cô bé vẫn chu mỏ như cũ, Mạc Lê phải dỗ dành một lúc lâu, hứa mua quà và dẫn đi chơi đâu đó mới làm cô bé hết khóc.

Lúc đó họ mới trở về nhà.

Trên đường về, Cố Dữ Bắc hỏi Úc Tinh Ngữ: “Lúc nãy em nói chuyện gì mà vui thế?”

Úc Tinh Ngữ nhìn anh rồi nói: “Nói về bé con, và cả anh nữa.”

Cố Dữ Bắc không nghĩ mình có gì đáng để nói.

Anh cười: “Anh có gì đáng để nói đâu.”

Úc Tinh Ngữ: “Bọn họ đều nói anh rất tốt.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.