Khi đoàn dân tị nạn tiến gần đến điểm phân phát lương thực, khung cảnh trở nên nghẹn ngào và đầy xúc động.
Họ bước vào khu vực với những bước chân mệt mỏi, đôi chân thấm đẫm bụi bẩn, những v·ết t·hương chưa lành.
Áo quần của họ rách nát, bạc màu, phản chiếu những ngày tháng khắc nghiệt đã trải qua. Trên những gương mặt tiều tụy, ánh mắt mệt mỏi lộ rõ sự kiệt quệ, nhưng ẩn sâu trong đó là một tia hy vọng mong manh khi nhìn thấy các lều trại đã được dựng lên sẵn sàng đón tiếp.
Những đứa trẻ nhỏ, gương mặt bẩn thỉu và lem luốc, đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn vào các khu vực phân phát lương thực với sự ngạc nhiên và chút háo hức.
Một số đứa trẻ chặt tay nhau, ánh mắt sáng lên khi thấy những món ăn đang được chuẩn bị kỹ lưỡng. Tiếng thì thầm đầy tò mò vang lên giữa các em nhỏ.
"Chúng ta sắp được ăn thật sao?" một đứa trẻ hỏi, giọng đầy hy vọng.
"Đúng rồi, chị bảo là sắp được rồi!" một đứa khác trả lời, không giấu nổi sự phấn khích.
Những người phụ nữ, gương mặt hằn sâu dấu vết mệt mỏi và đau thương, cố gắng giữ bình tĩnh, nhấn nhá vào vai nhau để các con của mình yên lặng và đứng gọn gàng trong hàng.
Một người mẹ trẻ, mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt chưa khô, thì thầm với con mình.
"Con ngoan, đừng khóc nữa, chúng ta sắp có thức ăn rồi..."
Khi họ tiến gần đến điểm phân phát, mỗi người dân tị nạn đều được nhận một phiếu lương thực từ các binh lính và nhân viên đang làm việc không ngừng nghỉ.
Họ đưa tay nhận phiếu với ánh mắt chứa đựng sự mệt mỏi, nhưng cũng đầy biết ơn.
Những đôi tay run rẩy của người già và phụ nữ mang thai được nâng đỡ cẩn thận để nhận phần của mình, trong khi các binh lính và nhân viên điều phối mọi việc với sự hòa nhã.
"Đừng lo lắng, mọi người sẽ nhận đủ phần của mình. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho tất cả."
Một binh sĩ nói với giọng trầm ấm, đôi mắt đầy cảm thông khi anh trao phiếu lương thực cho một cụ già gầy gò.
Một cặp vợ chồng lớn tuổi, gương mặt đầy nếp nhăn in hằn dấu vết của thời gian và khổ đau, nhận những phần thức ăn đã được chuẩn bị sẵn. Đôi mắt họ rưng rưng, giọng nói nghẹn ngào.
"Cảm ơn... cảm ơn các ngài... Chúng tôi không biết phải làm sao nếu không có các ngài..."
Người vợ nói, tay nắm chặt bát thức ăn, như sợ rằng nếu buông ra, tất cả sẽ tan biến.
Người chồng khẽ mỉm cười yếu ớt, mắt lấp lánh những giọt nước mắt xúc động. Dù gương mặt ông vẫn còn đó dấu vết của nỗi đau, nhưng ánh sáng của sự cứu rỗi và hy vọng cũng bắt đầu le lói trong ánh mắt mệt mỏi.
Ở một góc khác, các học viên, sau khi hoàn thành công việc dựng lều, ngồi nghỉ tạm trên những thùng gỗ. Họ nhìn đoàn người tị nạn đang dần tiến vào, trong lòng không khỏi xao xuyến.
"Mọi người đã vất vả rồi," một học viên nói nhỏ, ánh mắt ngấn nước khi nhìn những đứa trẻ trong đoàn người tị nạn.
"Mình không nghĩ công việc hôm nay lại có ý nghĩa đến thế."
"Phải rồi, chúng ta đã làm điều đúng đắn khi đến đây," người bạn bên cạnh đáp, nhẹ nhàng vỗ vai bạn mình.
"Nhìn họ đi, ít nhất thì chúng ta đã mang lại cho họ chút hy vọng trong hoàn cảnh khó khăn này."
Tiếng thông báo từ ma cụ khuếch đại âm thanh vang lên, rõ ràng và mạnh mẽ.
"Mọi người chú ý! Quá trình phân phát lương thực sẽ tiếp tục cho đến khi tất cả đều nhận đủ phần của mình. Đội y tế sẽ đến để kiểm tra sức khỏe và cung cấp sự hỗ trợ cần thiết. Xin hãy hợp tác và giữ trật tự!"
Khi nồi cháo khoai tây nóng hổi tiếp tục được mang ra, đoàn dân tị nạn bắt đầu xếp hàng, ánh mắt họ sáng lên đầy biết ơn.
Không khí bao trùm bởi sự im lặng trang nghiêm, chỉ còn lại tiếng xì xụp khi những người mệt mỏi cầm lấy bát cháo.
Một người phụ nữ già, đôi tay run rẩy vì kiệt sức, nâng bát cháo lên miệng. Bà chậm rãi nhấp từng ngụm, cảm nhận hơi ấm tràn vào cơ thể.
"Lâu lắm rồi mới được ăn một bữa đàng hoàng..." Bà thầm nghĩ, đôi mắt rưng rưng. Các em nhỏ với đôi mắt to tròn chăm chú nhìn vào bát cháo.
Một bé gái nhỏ nhắn cẩn thận múc từng thìa cháo, miệng cười tươi, hạnh phúc len lỏi vào trái tim người lớn xung quanh.
Cha của cô bé, đứng cạnh, ánh mắt trầm tư. Hắn nhìn con gái mình ăn với một sự pha trộn giữa niềm vui và nỗi đau.
"Chỉ mong con có thể lớn lên mà không phải lo lắng," Hắn hướng ánh nhìn về phía mặt trời, lòng quặn thắt lại đau đớn nói.
“Em ở trên đó đừng lo lắng, anh sẽ chăm sóc tốt cho con gái của chúng ta.”
Kazek đứng xa xa, lặng lẽ quan sát.
Là một kẻ đến từ thành phố phồn hoa, hắn chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế này, sự nghèo đói và tuyệt vọng của đoàn người làm hắn thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.
"Thế giới bên ngoài còn khắc nghiệt hơn mình tưởng," hắn thở dài, ánh mắt u ám.
Rhyx, người thường ngày sôi nổi và vui vẻ, giờ đây cũng trở nên trầm lặng. Hình ảnh những đứa trẻ cầm bát cháo ăn ngấu nghiến khiến hắn nhớ về quá khứ, khi trong làng hắn cũng xuất hiện những đoàn dân tị nạn như vậy.
Nhưng thay vì được giúp đỡ, họ đã bị trưởng làng đuổi đi vì sợ b·ạo l·oạn.
Hắn vẫn nhớ rõ ánh mắt của những đứa bé trong đoàn dân tị nạn ấy, một ánh mắt vô hồn, tuyệt vọng, khác hẳn với sự sống động mà hắn đang nhìn thấy trước mắt. Sự tương phản này khiến Rhyx thêm quyết tâm.
"Được rồi," Rhyx nói, giọng trầm chắc. "Ta quyết tâm rồi, ta sẽ làm việc ở nơi này. Không vì gì khác, chỉ vì ta cảm thấy nơi này đáng để ta cống hiến."
Kazek gật đầu, ánh mắt đầy đồng cảm.
"Đúng, chúng ta phải làm gì đó. Nếu không, thì cũng chẳng ai khác làm."
Mordrin, lặng lẽ đến giờ, bỗng lên tiếng.
"Ta cũng ở đây vì lý do tương tự. Có những thứ đáng để bảo vệ, để chiến đấu."
"Zareal không biết là bỏ cuộc hay đang chuẩn bị gì đó," Kazek vừa cười vừa chỉ về phía Zareal, người đã ngất đi từ lúc nào. Họ nhìn nhau, rồi cười xòa, sự mệt mỏi và nghi ngờ bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự quyết tâm.
Bên ngoài lều trại, một các đội viên của Caelan đứng quan sát, ánh mắt họ lướt qua những cảnh tượng đang diễn ra. Một binh sĩ quay sang đồng đội mình, nói khẽ.
"Thật lạ lùng khi thấy sự đoàn kết ở đây. Ai cũng tận tâm, từ lính tráng đến dân tị nạn."
"Họ biết rằng chỉ có đoàn kết mới giúp họ sống sót. Chúng ta cũng vậy," người lính khác đáp lại, ánh mắt kiên quyết.
Những lời nói ấy vang lên trong bầu không khí se lạnh của buổi chiều tà, hòa vào tiếng xì xụp của đoàn dân tị nạn và tiếng nói chuyện rôm rả của những người lính.
Cảm giác lo lắng, bất an của cả đoàn người dường như đã giảm đi đôi chút, thay vào đó là sự hy vọng, dù mong manh, nhưng vẫn đủ để kéo họ qua một ngày dài đằng đẵng.
Sau khi mọi người đã được ăn uống no đủ, bầu không khí trong thung lũng dần lắng dịu.
Những nạn dân mệt mỏi sau một hành trình gian khổ giờ đây ngồi lại cùng nhau, lòng dạ ấm áp nhờ những bát cháo nóng hổi. Tiếng xì xào trò chuyện bắt đầu râm ran, thay thế cho những tiếng thở dài mệt mỏi trước đó, tạo nên không khí nhẹ nhàng, yên bình hơn.
Trong khi đó, Aurelia chuẩn bị bước ra để nói chuyện với đoàn người. Trước đó cô định lên trước để ổn định tình hình nhưng Vương Cường nhẹ nhàng ngăn cô lại, khẽ nói.
"Chỉ khi họ no đủ, họ mới có thể lắng nghe chúng ta nói. Chờ thêm một chút nữa, khi họ đã thấy yên lòng, lúc đó mới là thời điểm thích hợp."
Aurelia gật đầu, hiểu rõ rằng lời nói của mình sẽ có sức ảnh hưởng hơn khi họ không còn bị cơn đói làm mờ mịt.
Cô quan sát đoàn người, thấy rằng sự căng thẳng và mệt mỏi dần biến mất, thay vào đó là những nụ cười nhỏ và ánh mắt đã bớt lo âu.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, một binh sĩ dõng dạc thông báo.
"Chỉ huy Aurelia sắp có đôi lời muốn nói với mọi người!" Tiếng hô hào của binh lính vang lên, báo hiệu sự xuất hiện của Chỉ huy.
Sự nghiêm trang và uy quyền trong giọng nói của binh sĩ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Những cái nhìn tò mò và đầy mong chờ đổ dồn về phía Aurelia khi cô bước lên một vị trí cao hơn, nơi cô có thể dễ dàng nhìn thấy và nói chuyện với đoàn dân tị nạn.
Aurelia dừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định quét qua đám đông. Cô mở lời với giọng trầm ấm, đầy quan tâm.
"Mọi người đã ăn no chưa? Nếu còn ai đó cảm thấy đói, chúng ta sẽ tiếp tục phát thêm thức ăn. Đừng ngại, chúng tôi ở đây để giúp đỡ mọi người."
Những lời nói chân thành của cô lập tức làm dịu lòng đoàn người. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp nơi, lòng họ chợt trào dâng sự biết ơn và thiện cảm với người chỉ huy này.
Những ánh mắt vốn đầy lo lắng và mệt mỏi giờ đây đã sáng hơn, mang theo chút hy vọng mong manh.
Aurelia tiếp tục, giọng cô trở nên nghiêm trang nhưng vẫn đầy cảm xúc.
"Ta hiểu nỗi đau của mọi người khi mất đi nhà cửa, mất đi người thân. Ta cũng hiểu những nỗi sợ, lo lắng mà các bạn đang phải trải qua.”
Giọng cô nhẹ nhàng lại nói tiếp.
“Ta không hứa hẹn điều gì quá lớn lao, bởi sức lực của chúng ta cũng có hạn. Nhưng có một điều ta có thể đảm bảo, đó là các ngươi sẽ có một nơi để ở, một nơi an toàn để tiếp tục sống, tiếp tục hướng về tương lai."
Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên trong đám đông, lần này là những lời đồng tình và động viên lẫn nhau.
Hình ảnh của Aurelia, đứng vững vàng trước đám đông, toát lên sức mạnh và sự quyết tâm khiến mọi người không khỏi cảm thấy lòng mình được tiếp thêm nghị lực.
Những tia hy vọng từng bị dập tắt bởi nỗi sợ hãi và mệt mỏi giờ đây lại bùng cháy, như ngọn lửa nhỏ trong đêm tối.
Tiếng tung hô vang lên, một vài người quỳ xuống cảm tạ, và không ai trong đám đông có thể ngăn được những giọt nước mắt xúc động. Aurelia, với sự điềm tĩnh và trái tim nhân hậu, đã chạm đến tâm hồn của từng người trong đoàn dân tị nạn này.
Khi lời của Aurelia vừa dứt, một nhân viên trẻ tên Elian đứng bên cạnh Vương Cường khẽ nói.
“Tôi chưa từng thấy một bài phát biểu nào có sức mạnh như vậy. Ngài ấy thực sự là người lãnh đạo bẩm sinh."
Vương Cường chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn Aurelia đầy tự hào.
Sau đó, Aurelia nhẹ nhàng nhưng kiên quyết yêu cầu.
"Bây giờ, xin mọi người hãy phối hợp với các binh lính và nhân viên để làm hồ sơ và khám sức khỏe. Sau đó, các ngươi sẽ được hướng dẫn đến chỗ ở tạm thời. Hãy yên tâm, chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ mọi người."
Một nhóm binh lính khác tiến tới, dẫn đầu là một đội trưởng với vẻ ngoài uy nghiêm.
Hắn nói lớn, giọng rõ ràng.
"Mọi người, xin hãy xếp hàng gọn gàng. Chúng tôi sẽ giúp các bạn sắp xếp chỗ ở an toàn."
Đoàn người, với lòng biết ơn và sự tôn kính, ngay lập tức tuân theo lời chỉ huy của Aurelia.
Họ lặng lẽ đứng lên, xếp hàng ngay ngắn và theo hướng dẫn của các binh lính và nhân viên. Tiếng khen ngợi, lời ca tụng về sự tận tâm và tài năng của Aurelia vang lên không ngớt.
Vương Cường, đứng bên cạnh, chứng kiến tất cả, cảm thấy tự hào về cô.
Khi mọi thứ đã ổn định, hắn tiến tới, mỉm cười nhìn Aurelia và khẽ nói.
"Bài phát biểu của em rất tốt. Em đã làm cho họ cảm thấy yên lòng và hy vọng hơn. Chúng ta đã làm được điều quan trọng nhất."
Aurelia đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, mắt cô lấp lánh niềm vui và lòng biết ơn.
Buổi tối hôm đó, không ai còn cảm thấy sự mệt mỏi hay lo lắng như trước nữa, thay vào đó là niềm tin tưởng và sự quyết tâm sẽ chiến đấu cho một tương lai tốt đẹp hơn.
…
(⁄ ⁄ ⁄ ▽ ⁄ ⁄ ⁄) Cảm ơn bạn for demacia đã tiếp tục ủng hộ và đề cử ạ.
Mình cũng ghi nhận góp ý của bạn Coyung, mình sẽ cố đẩy nhanh tiến độ của truyện và hạn chế mấy chi tiết khô khan.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.