Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 23: Chung kết thi đấu



Chương 23: Chung kết thi đấu

Sau khi kết thúc thi đấu, thường sẽ nghỉ và ngày hôm sau mới bắt đầu thi đấu chung kết cùng trang hạng ba, nhưng bởi vì tác động từ phía trên mà chủ trì trưởng lão tiếp tục cho mọi người chiến đấu nốt hai tràng diện còn lại sau khi nghỉ ngơi.

Lâm Nhất Trần cùng Khổng Tú Quyên tranh hạng ba tư thi đấu, cả hai đã hết sức quen thuộc người kia đấu pháp bởi vì vậy mà chiến đấu không lường trước được kết quả.

Cuối cùng là Khổng Tú Quyên thắng hiểm một chiêu mà kết thúc chiến đấu.

Ngay lập tức là Diệp Phàm cùng Ngô Tam Phong thi đấu chung kết.

Đỗ bàn tử lúc này đứng bên cạnh khen lấy khen để Diệp Phàm, hắn trước đó nghe chính mình huynh đệ mà đem tiền đặt cược vào Diệp Phàm, bởi vậy tài sản cá nhân tăng trưởng rất nhiều.

Tiền về thì tiêu tai, cái miệng hắn chưa phút nào ngừng.

Diệp Phàm thấy hắn vui mừng như vậy cũng không thấy phiền bởi vì hắn nói nhiều mà cũng thấy vui lây sau đó dưới sự chúc phúc của Đỗ bàn tử tiến về võ đài thi đấu.

Sàn thi đấu chữa trị hết sức nhanh chóng, mới vừa Lâm Nhất Trần và Khổng Tú Quyên đánh cho vết rách loang lổ thế mà chỉ nghỉ có một lúc sàn thi đấu đã được sửa chữa như mới.

Ngô Tam Phong cùng Diệp Phàm đối nhau trên võ đài, cả hai bắt đầu nói chuyện phiếm:

“Sư đệ trong mấy tháng tiến bộ kinh người, chiến đấu kinh nghiệm như thân kinh bách chiến khiến sư huynh bội phục.”

Diệp Phàm chỉ đáp tạ:

“Đa tạ sư huynh.”

Ngô Tam Phong nói tiếp:

“Sư huynh dưới sự hướng dẫn của Đại Đồng hội tiến bộ mặc dù rất nhanh nhưng tự cảm thấy cũng không nhanh bằng sư đệ, chỉ vài tháng ngắn ngủi mà kinh nghiệm chiến đấu tưởng như hai người.”

Một câu nói đơn giản nhưng người hữu tâm dẫn dắt có thể khiến cho người khác hiểu lầm rằng cả hai cùng ở Đại Đồng hội nhưng một cái tiến bộ nhanh, một cái tiến bộ chậm, tất nhiên Ngô Tam Phong cũng ý muốn như vậy chỉ là không muốn xổ toẹt ra dễ gây gượng ép.

Diệp Phàm giật mình tưởng rằng Ngô Tam Phong biết cái gì mới hỏi lại:

“Sư đệ thì vẫn là sư đệ thôi, không biết sư huynh nói vậy có ý gì?”

Ngô Tam Phong đáp lại:



“Sư huynh thấy sư đệ tiến bộ nhanh chóng muốn hỏi kinh nghiệm rèn luyện để về học theo mà thôi.”

Diệp Phàm không chắc chắn rằng Ngô Tam Phong có biết gì hay không bèn lấy thông tin từ câu nói trước đó của Ngô Tam Phong để đáp lại một cách an toàn:

“Ngô sư huynh luyện tập trong Đại Đồng hội hiệu quả cũng không tồi, dù cho thương thế bất lợi cũng mạnh mẽ thắng Khổng sư tỷ nên phải là sư đệ học hỏi cách sư huynh luyện tập chứ.”

“Được, lúc nào rảnh hai chúng ta có thể cùng nhau trao đổi cũng như luận bàn, dù sao trong một tháng qua rèn luyện tại Đại Đồng hội sư huynh còn nhiều thứ chưa được kiểm chứng trong thực chiến đâu.”

“Tốt.”

Sau đó cả hai cùng mìm cười, một cái cười vì sư đệ phối hợp rất ăn ý vô tình quảng bá cho Đại Đồng hội, một cái mỉm cười vì hắn xác định Ngô Tam Phong chỉ vô tình thấy hắn tiến bộ quá nhanh nên tò mò thôi.

Thế là cả hai bắt đầu thủ thế, một cái kiếm hướng phía trước, mũi kiếm phong bế toàn bộ hướng tiếp cận của đối thủ, một cái dáng người thẳng tắp, một tay cầm thương, một tay hướng ra bên người nhằm tạo một vùng không gian lớn trước người cho thương ra nhanh chóng nhưng tay kia cũng có thể nhanh chóng nắm lấy thân thương.

Ngay khi trọng tài khẩu hiệu vừa dứt, cả hai đã nhanh chóng chuyển mình, tốc độ di chuyển nhanh tới nỗi trên sàn đấu để lại tàn ảnh.

Diệp Phàm một kiếm nơi tay quét trái một đường gạt đi mũi thương đang đâm thẳng về chính mình lồng ngực, thân thể một chuyển hòng tiếp cận Ngô Tam Phong.

Ngô Tam Phong cũng nào có vừa, hắn sử dụng lúc này là Độc Lư Thương pháp là một loại thương pháp vững chắc liền lạc khi phòng thủ, thần tốc và bất ngờ khi t·ấn c·ông.

Thương đầu tiên đã có thần tốc nhưng bị Diệp Phàm phá giải và muốn tiếp cận thân, nhưng Ngô Tam Phong thực hiện đúng khẩu quyết cơ bản của người dùng thương là “cầm thương vững trơn, trước quản sau khóa” tay trước lỏng mà không dễ tuột chỉ cần lắc nhẹ cổ tay thêm với tay phía sau chặt chẽ vững vàng ngay lập tức phản công.

Từng mũi thương nhanh thoăn thoắt công kích về phía đối thủ, những cú đâm nhanh tới nỗi cảm tưởng như trăm mũi thương cùng công kích một lúc.

Diệp Phàm dù gặp hạn chế về v·ũ k·hí chiều dài nhưng cũng không khiến hắn hoảng loạn khi đối đầu với thế công mãnh liệt của Ngô Tam Phong, từng đường kiếm trảm, quét chặn, gạt ứng đối linh hoạt với từng mũi thương.

Cả hai chiến đấu với tốc độ kinh người, trên sân thi đấu bóng kiếm bóng thương v·a c·hạm nảy lửa nhanh và nhiều tới nỗi như một tràng pháo hoa đang nở rộ.

“Lưu Thủy kiếm quyết, Bích Thủy trảm”

Ngay sau một loạt những động tác đỡ chiêu hòng khiến cho đường thương của Ngô Tam Phong rơi vào vị trí thuận lợi cho bản thân phản công, Diệp Phàm bung ra một chiêu thức mạnh mẽ.

Kiếm trảm mạnh mẽ đè áp mũi thương xuống dưới mở ra cơ hội cho Diệp Phàm cận thân.

Ngô Tam Phong chỉ bình tĩnh ứng đối, tiến lúc thì dũng mãnh, lui lúc thì nhanh nhẹn, không chỉ có mũi thương mà còn chính là bản thân hắn.

Ngay khi Diệp Phàm muốn tiếp cận, Ngô Tam Phong thân một lùi, thương hồi liền mạch như dây kéo dù Diệp Phàm có cấp tốc tiến tới cũng không thể nào thoát khỏi mũi thương hướng thẳng người.



Cả hai sau đó lại một lần nữa v·a c·hạm rồi kéo dãn khoảng cách.

Ngô Tam Phong thầm kinh ngạc trước Diệp Phàm, hắn đã đánh giá rất cao Diệp Phàm rồi, thế mà không ngờ tên kia kinh nghiệm chiến đấu kinh khủng tới mức dù có rơi vào liên miên bất tuyệt mũi thương thế mà vẫn có trình tự chống đỡ hòng mở ra một đường sinh cơ.

Diệp Phàm nắm chắc trong tay kiếm, mỉm cười nói:

“Ngô sư huynh thương pháp tuyệt luân, khi thủ thì vững vàng như núi, khi công thì tấn mãnh như sấm chớp.”

“Sư đệ kiếm pháp cũng tới lô hỏa thuần thanh, mỗi thức mỗi chiêu đều tính toán mà ra, sư huynh thua kém.”

Sau đó cả hai lại tiếp tục động thân thể, Diệp Phàm vẫn chỉ Lưu Thủy kiếm pháp, từng chiêu kiếm mềm mại biến ảo, hòng lấy cái mềm dẻo đối với cái cương mãnh, lấy nhu thắng cương.

Còn Ngô Tam Phong thương tới thì như tên bắn, thương về thì như trường xà thu mình nhanh nhẹn mà mạnh mẽ muốn dùng chí cương thắng nhu.

Nói về chiến đấu hệ thống, tại cấp độ này thi đấu thường sẽ ít dùng các loại thuật pháp như hỏa cầu, thủy cầu … bởi vì thứ nhất linh khí không dư dả gì, thêm vào là phạm vi t·ấn c·ông không quá xa, uy lực có thể nhưng đánh gần thì bản thân ảnh hưởng, đánh xa thì tốc độ không nhanh dễ để mấy cái thuần luyện binh khí tiếp cận.

Chính bởi vậy mà tại ngoại môn ít người xác định theo thuật pháp con đường, hầu hết đều là thuật võ kiêm tu về sau đột phá đến Hóa Hải cảnh, linh khí đủ nhiều lại thêm có thể thời gian ngắn phi hành khiến cho bản thân linh hoạt hơn khó bị cận thân hơn lúc này thuật pháp ưu thế dần lộ ra.

Ngoài ra còn có người lên cao vẫn thuật võ kiêm tu khiến cho mình hệ thống chiến đấu biến chiêu rất nhiều, thêm vào còn có trận đạo, phù đạo … các loại hình.

Nhưng bởi vì chỉ lấy mười cái ngoại môn đứng đầu vào nội môn dẫn tới để cho mình có thể tấn nhập nội môn, hầu hết Thanh Lam tông đệ tử đều chủ tu các loại hình binh khí, hoặc dùng quyền, chưởng, cước pháp.

Diệp Phàm và Ngô Tam Phong chiến đấu tuy chiêu chiêu sắc bén nhưng ngang sức ngang tài, mỗi chiêu ra đều có ý tưởng, có mục đích rõ ràng, phá chiêu thì không phải vội vàng ngăn chặn mà tính trước tính sau ấp ủ thành thế.

Mấy vị trưởng lão vui mừng vuốt râu:

“Ngoại môn năm nay thi đấu xuất hiện rất nhiều thú vị đệ tử, đều là mầm mống tốt.”

“Hai cái tiểu tử kia chiến đấu đánh ra ngang sức ngang tài, Diệp Phàm tên kia đệ tử thua một cảnh giới lớn cũng không chịu thua kém.”

Âu Dương Phi Vân trước đó dặn dò Ngô Tam Phong chỉ cần giao thủ mấy lần đánh giá xong hoàn toàn có thể mở ra diễn xuất yêu cầu một kích phân thắng bại.

Tuy nhiên, bởi vì Ngô Tam Phong hiểu nhầm thành cả hai người này đều ở Đại Đồng hội và qua tràng đại chiến này để phân ra vị trí cao thấp sau này nên hắn cũng đánh cho hết sức.



Thêm nữa bởi vì hắn thấy lúc này Diệp sư đệ biểu hiện hoàn toàn ở hắn có thể khống chế và đánh bại.

Thế là thương ra như giao long, có hư thực, có kỳ chính, có hư hư thực thực, có kỳ kỳ chính chính biến ảo khôn lường khiến do Diệp Phàm dù kinh nghiệm chiến đấu kinh người chống đỡ cũng hết sức vất vả.

Linh lực quán nhập chiêu thức bùng nổ, hai người v·a c·hạm tạo ra những cú v·a c·hạm kinh người.

Diệp Phàm lúc này chống đỡ hết sức vất vả, trên thân quần áo bị mũi thương đâm thủng nhiều chỗ thế mà vẫn không cách nào tiếp cận Ngô Tam Phong.

Mọi người đều nhìn ra hắn hoàn toàn ở thế hạ phong, nhưng Diệp Phàm không cam lòng chỉ đứng hạng hai, hắn bắt đầu dồn ép chính mình linh lực nhằm thúc đẩy chiêu thức uy lực gia tăng.

Đánh cho đến khi Diệp Phàm kinh mạch ẩn ẩn đau nhức, linh lực dần cảm giác cạn kiệt dù vô danh công pháp tốc độ hấp thu linh khí kinh người cũng không kịp so với tiêu hao.

Diệp Phàm tung một cú chém thật mạnh, gạt ra trường thương sau đó tận dụng cú nổ uy lực nhảy lùi lại, kéo giãn khoảng cách, ngay lập tức ấp ủ “Trường Giang Cuộn Trào” liền mạch không một khoảng trống.

Ngô Tam Phong biết không kịp tiếp cận thế là cũng bắt đầu triển khai “Hào Long Phá Quân” chiêu thức.

Tử Long uốn lượn dung nhập trường giang, sóng nước cuộn trào cũng không làm gì được tử long, rồng về với nước uy lực như tăng cao cảm tưởng như lúc này một con tử long đang bài vân bố vũ.

Hai chiêu thức mạnh mẽ v·a c·hạm, Diệp Phàm hét vang, cố gắng phá tan tử long tiến công để mà tiến đánh Ngô Tam Phong.

Một cú nổ lớn diễn ra, Diệp Phàm bỗng đứng yên bất động, Ngô Tam Phong dù đang thừa thắng xông lên nhưng thấy Diệp Phàm đang dấu hiệu lâm trận đột phá thế là cũng chuyển đi chính mình hướng t·ấn c·ông sau đó nhanh chóng làm ra hộ pháp tư thế.

“Hảo tiểu tử”

Mấy cái trưởng lão khen tặng.

“Một cái thì liều mạng, lâm trận đột phá, một cái thừa thắng nhưng biết điểm dừng đều là tốt hài tử.”

“Ngô sư huynh khí độ”



Diệp Phàm đột phá nhanh chóng hoàn thành, hắn cũng tranh thủ cảm tạ Ngô Tam Phong, sau đó bắt đầu thủ thế.

Ngô Tam Phong lúc này mặt mũi trắng bệch, hắn tỏ vẻ vừa rồi vì đánh lệch chính mình chiêu thức thêm vào thương thế chưa lành nên bị phản phệ.

Thực ra Ngô Tam Phong thương thế cũng không phải giả vờ, bởi vì nếu hắn dùng đan dược hay bí pháp ngụy trang thì Âu Dương Phi Vân biết khó lòng qua mắt được thân là luyện đan sư Diệp Phàm.

Mà nếu tự dưng để b·ị t·hương chẳng khác nào chưa đánh đã hàng, trong khi chưa chắc Ngô Tam Phong đã thực sự bại sau khi bị rèn luyện kinh người.

Thế là hắn cầu cứu Thái Hòa chân nhân và được chỉ cho một cách làm cho Ngô Tam Phong mỗi khi chạm tới đỉnh phong thực lực sẽ kích hoạt hạn chế gây ra bản thân như bị trọng thương, từ đó dễ dàng phối hợp với biểu diễn.

---

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.