Hôm nay chính là ngày rằm, Thanh Nguyệt phong không khí hết sức trầm lắng, chẳng có đệ tử nào biết tại sao, các vị trưởng lão biết tin cũng chỉ âm thầm thương tiếc.
Có người thì b·óp c·ổ tay thở dài “hồng nhan bạc mệnh”.
Diệp Phàm hết sức bình tĩnh, có lẽ hắn là vị đệ tử Thanh Nguyệt phong duy nhất không buồn rầu lúc này.
“Tần sư tỷ, tối nay mọi người không đến chăm sóc sư tôn sao?”
“Sư tôn tối nay muốn ở một mình, nàng muốn nghỉ ngơi trong chính mình phòng nơi mà trước kia nàng khi còn là đệ tử ở.”
Diệp Phàm ghi nhớ thông tin này trong lòng, sau đó thương tiếc vài câu rồi cuối cùng xin phép dời đi.
Tần Thiên Tuyết đang buồn rầu vì thế cũng không để ý mà để hắn dời đi.
Nhưng cả hai đều không để ý mấy cái tạp dịch đang làm việc, người nói vô ý, người nghe hữu ý thế là bọn họ tối nay nhìn chằm chằm vào nơi mà Thanh Nguyệt tôn giả ở trước kia.
Nơi đó bọn họ vẫn thường xuyên tới dọn dẹp vì thế dù không có ai ở nhưng lúc nào phòng ốc cũng sạch sẽ.
Thanh Nguyệt tôn giả đã chuyển tới nơi này từ sáng nay, nàng nằm yên lặng bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời, hồi ức lại từng ký ức đã qua.
Mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại th·iếp vào giấc ngủ, thứ mà mấy trăm năm rồi nàng chưa từng làm qua.
Thời gian dần trôi về đêm, mặt trời dần lặn xuống, hoàng hôn trong thơ ca là đại diện cho nỗi niềm ly biệt bởi cảnh tượng lúc đó luôn khiến người ta nao lòng.
Âu Dương Phi Vân đang nhìn trăng lên, Diệp Phàm cũng đang nhìn trăng lên, Tần Thiên Tuyết cũng nhìn trăng lên.
Trăng treo đỉnh đầu, trăng tròn đầy đặn luôn là một cảnh tượng tuyệt đẹp làm say lòng người, nhưng hôm nay đối với Thanh Nguyệt phong lại chẳng ai có tâm tư để ngắm trăng cả.
Thanh Nguyệt tôn giả chìm trong giấc ngủ từ chiều rồi đến giờ nàng vẫn chưa tỉnh, có lẽ là đau quá, mệt mỏi quá khiến nàng không tỉnh lại được.
Từng giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán đẹp, gương mặt tuyệt mĩ lộ vẻ đau đớn nhưng khiến người nhìn thấy sẽ phải thốt lên rằng “quả là người từng được mệnh danh là Nam Vực đệ nhất mỹ nhân”.
Cảnh tượng ấy chẳng có ai có thể nhìn thấy, chỉ có một thiếu niên gương mặt thanh tú, hai mắt bình tĩnh không chút gợn sóng mà nếu như qua lời một nữ chủ nào đó là ánh mắt không chút tạp niệm khác với những ánh mắt thèm thuồng của người khác nhìn các nàng.
Diệp Phàm chậm rãi đến bên giường, nhẹ nhàng thốt ra câu nói:
“Sư phụ, đệ tử đắc tội rồi”
Sau đó nhét vào miệng nàng một viên đan dược, dựng nàng ngồi dậy, chậm rãi giải khai nàng thắt lưng, ngẩn người trước từng tấc da thịt trắng như bạch ngọc sau đó hắn vỗ vỗ mặt mình ổn định tâm thần, lấy ra từng cây lóng lánh kim châm bắt đầu dẫn ra bản nguyên chi lực, khéo léo chuyển hóa thành từng sợi tơ mỏng sau đó bắt đầu thi thuật.
Âu Dương Phi Vân lúc này đang ngồi tại Tần Thiên Tuyết tiếp khách phòng.
“Lâu rồi không gặp mặt, ngươi lại đãi ta loại này rẻ tiền trà sao?”
Tần Thiên Tuyết cố nén trong lòng chán ghét đáp:
“Ngươi biết Thanh Nguyệt tông hiện tại tình trạng, nếu không phải đến gây chuyện thì lặng lẽ mà uống trà đi.”
Nàng đối với hắn vẫn như vậy, vẫn trưng ra bộ mặt lạnh như băng, nhưng Âu Dương Phi Vân cũng chẳng quan tâm lắm, hôm nay hắn đến đây chẳng phải tìm nàng, hắn chỉ cần xác minh xem Diệp Phàm có thực sự chữa bệnh cho Thanh Nguyệt tôn giả hay không.
Thế là hắn hỏi:
“Diệp sư đệ đi đâu rồi? Khi ta tới không thấy hắn.”
Tần Thiên Tuyết âm thầm cảnh giác hỏi lại:
“Ngươi tìm Diệp sư đệ làm gì?”
“Ha ha” Âu Dương Phi Vân cười trước phản ứng của nàng sau đó mới trả lời: “Người quen không thấy nên mới hỏi thôi, nếu ta thực sự còn khúc mắc với hắn thì từ sau Tử Tiêu bí cảnh ta có rất nhiều cơ hội rồi.”
Tần Thiên Tuyết hừ lạnh nói:
“Hừ, ngươi như vậy là tốt nhất. Diệp sư đệ đã đi bế quan.”
Âu Dương Phi Vân cười cười:
“Ngươi không cần phải đối với ta như vậy, Âu Dương Phi Vân mê ngươi đến c·hết đi sống lại, cái người mà suốt ngày làm phiền ngươi khiến ngươi chán ghét đ·ã c·hết rồi.
Vườn hoa ngươi chưa bao giờ liếc mắt hiện tại tên là An Yên vườn hoa, hoa rất đẹp nếu buồn chán ngươi có thể tới ngắm nhìn.”
Tần Thiên Tuyết thấy hắn nói vậy, gương mặt tuyệt mĩ hiếm thấy trầm ngâm, sau đó nàng nói:
“Ngươi thực sự thay đổi, thời gian vừa rồi ngươi biểu hiện khiến ta lau mắt mà nhìn, không ngờ rằng ngươi lại có soái tài như vậy.
Thời gian trước ngươi bỏ bê tu luyện, nhưng bây giờ ta yên tâm rồi.”
Âu Dương Phi Vân phì cười nói:
“Điều ngươi không biết về ta còn nhiều, về sau cũng không cần vì biểu hiện của ta mà bất ngờ, bởi vì nhiều lắm. Ha ha”
Thấy hắn như vậy Tần Thiên Tuyết cũng không phản ứng nhiều, nàng không nói, hắn không nói thế là cả hai đều im lặng thưởng trà ngắm trăng.
Hết một tuần trà, Âu Dương Phi Vân lúc này lấy ra chính mình trân tàng lá trà nói:
“Đây là Nhất Chỉ Hồng lá trà chắc chắn hơn các ngươi Mộc Diệp Trà ngươi bảo người pha lá trà này uống đi thôi, chứ ta không ham mê cái đồ nhạt toẹt lá trà này.”
Tần Thiên Tuyết không phản ứng hắn, thế là hắn đưa lá trà sai người pha.
Ấm trà tỏa hương thơm thanh dịu, hương trà theo hô hấp thế mà đi xuống đan điền ôn dưỡng trong đó linh dịch.
Âu Dương Phi Vân lấy một chén, uống trước một ngụm sau đó mới nói:
“Đây mới là trà.”
Tần Thiên Tuyết thấy hắn nói vậy mới cầm chén trà lên ưu nhã uống hết một chén, nàng không bình phẩm gì thêm.
Thấy vậy, Âu Dương Phi Vân cũng chẳng tức giân, hắn vươn vai sau đó dời đi, bởi vì điều hắn cần làm tối nay đã xong rồi, hắn trở về chính mình ngọn núi.
Một đêm trôi qua, Thanh Nguyệt tôn giả tỉnh giấc, thật ra nàng ý thức vẫn luôn thanh tỉnh, khi mà Diệp Phàm cởi nàng y phục nàng tức giận không thôi, nhưng cơ thể quá suy yếu, nguyên thần cũng bị thi độc áp chế khiến nàng chẳng thể làm gì cả.
Chỉ có một giọt nước mắt khuất nhục lặng lẽ rơi.
Diệp Phàm chữa trị cho nàng cả đêm, hắn chỉ châm cứu ở nàng lưng ngọc, trên người nàng vẫn còn có cái yếm nhưng nàng tấm thân trong sạch đã bị một cái nam tử chạm vào, đó lại còn là chính mình đệ tử.
Lúc này, dù thi độc đã bị áp chế, nàng đã qua khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng nàng lại không có niềm vui sau khi thoát c·hết.
Nàng muốn bộc phát nhưng mà nhớ lại cảnh tượng Diệp Phàm sử dụng chính mình thể chất bản nguyên chữa trị cho nàng đến khi mặt mũi trắng bệch, khóe miệng tiên huyết rồi cơ thể hư nhược âm thầm dời đi khiến nàng không thể ra tay được.
Thế là nàng chỉ có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tần Thiên Tuyết sáng sớm đã tới đứng canh ngoài cửa, khi mặt trời đã lên cao, nàng vẻ mặt buồn bã muốn tiến vào sư tôn gian phòng nhưng Thanh Nguyệt tôn giả đã đẩy cửa mà ra cả người đã không còn vẻ hư thoát như ngày hôm qua khiến Tần Thiên Tuyết đứng ngây ngốc.
Nàng vui mừng quá mà lao tới ôm lấy chính mình sư tôn, nàng vùi đầu vào sư tôn ngực mà khóc nức nở vì niềm hạnh phúc.
Tần Thiên Tuyết buông lỏng hai tay, lùi một bước nhìn sư tôn mình, trong lòng tảng đá cuối cùng rơi xuống hạnh phúc cười.
Ngày hôm đó Thanh Nguyệt phong mọi người đều vui vẻ, Âu Dương Phi Vân cũng vui vẻ bởi vì hắn nghe được tin tức khi Thanh Nguyệt tôn giả nhìn thấy Diệp Phàm hết sức không tự nhiên lộ ra vẻ hỏi thăm hắn.