Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 63: Câu cá



Chương 63: Câu cá

“Diệp Phàm đã bí mật rời đi?”

Âu Dương Phi Vân vẻ mặt hứng thú nhìn Lý Dạ.

“Đúng vậy, thưa thiếu chủ.

Ngoài ra, sau đó một ngày Đỗ An Khang nhận được gia tộc tin tức sau đó cũng trở về.”

Âu Dương Phi Vân chậm rãi lấy ra một quân cờ đen, từ từ đặt xuống dưới bàn ba đám quân đen đã có dấu hiệu liên kết lại với nhau.

Nhưng, khi nhìn lại cả thế cục, có hai quân trắng đã ở đó nhìn chằm chằm vào vị trí quân đen vừa mới hạ bàn, Âu Dương Phi Vân hạ cờ trắng đám đen đã bị chia cắt tiếp, đen không cam chịu mà tìm cách vẫy vùng, cuối cùng hai quân trắng bị chia tách, quân trắng mới hạ thì bị cô lập trong một đám quân đen nhưng lại không phải tử cờ mà là một quân cờ đợi khi thích hợp sẽ phối hợp với ngoại thế mà phản công.

“Ha ha, Diệp Phàm tự cho là thông minh, bí mật dời đi lại còn kéo theo Đỗ bàn tử trở về, chẳng cần nghĩ cũng biết hắn đến Đỗ gia a.

Hắn muốn câu ra kẻ đang thao túng phía sau hắn, nhưng lại dùng loại này cấp thấp dương mưu, chỉ cần kẻ nào nhắm vào hắn hay Đỗ gia thì chắc chắn chính là người đối lập với hắn.”

Âu Dương Phi Vân vừa đánh giá thế cục bàn cờ vừa cười nói, sau đó hắn lên tiếng chế giễu Diệp Phàm:

“Nhưng Diệp Phàm à, ngươi làm sao có thể nghĩ ra được bức thư nhà của Đỗ An Khang lại là thế cục do Đại Đồng hội ép sát vào khiến nó phải xảy ra chứ?”

Vâng, Diệp Phàm muốn câu cá nhưng hắn không nghĩ rằng hắn mới là con cá bị câu ra, hắn nhìn chằm chằm Đỗ gia thì sao người khác cũng không phải nhìn chằm chằm Đỗ gia từ trước.

Lá thư nhà này thật ra từ phía mẫu thân của Đỗ bàn tử gửi đi, nàng ta trước kia thân cô thế cô chỉ có thể ẩn nhẫn chịu nhục, nay con trai bỗng dưng phất lên nàng ta nào có cái lí tiếp tục chịu nhục.



Thế là âm thầm lôi kéo người này người kia, tất nhiên trong đó có người do Thái Hạo chân nhân cài vào từ lâu, thế cuộc này ai mà không có chút nhãn tuyến chứ?

“Được rồi, ngươi có thể thông tri cho Mạc Quang cùng Mộc gia hai tỷ muội, tiếp tục tiến hành đầu tư cho Đỗ gia lão nhị cùng lão đại gây cho Diệp Phàm cùng Đỗ An Khang chút áp lực.

Cũng không cần phải đập nồi dìm thuyền, chỉ cần hợp lý dẫn đạo để hai tên ngu ngốc đó làm ra chút chuyện cho những người cần lên mặt nổi có thể lên mặt nổi là được.”

Lý Dạ cung kính dời đi,

“Diệp Phàm à, ngươi năng lực luyện đan cực giai, ngươi tưởng rằng mình đang giúp Đỗ gia nhưng thực chất là đang nuôi một con dê béo tốt trong khi xung quanh một bầy sói đói đang rình mồi.”

Âu Dương Phi Vân bỏ qua nhóm cờ đại diện cho Diệp Phàm, Đỗ gia cùng Đỗ bàn tử, hắn tiến lại góc đối diện nơi mà một nhóm quân cờ khác đã có nội thế vững vàng lại có bức tường lớn mạnh làm ngoại thế xu hướng nhìn tới phía Đỗ gia.

Nhưng Đỗ gia miếng bánh chưa đủ lớn, con cá đã chú ý đến nhưng lợi ích chưa đủ để nó nhảy vào.

Có câu nói rằng c·hiến t·ranh là động lực thúc đẩy sự tiến bộ, phải có mâu thuẫn thì mới có tiến lên, do đó một chút áp lực cạnh tranh để Diệp Phàm lấy ra những đan dược mới mẻ hơn là điều nên làm.

Khi số lượng đã bù đắp được chất lượng, những cái kia con sói đói làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ.

“Được rồi, cũng đã đến lúc ra ngoài một chuyến.”

Âu Dương Phi Vân cất gọn quân cờ, bắt đầu bước ra ngoài nhìn lấy vườn hoa yêu thích không thôi, hắn tiến tới ngắt lấy sáu bông hoa đẹp nhất cẩn thận cất gọn vào trong nhẫn trữ vật để bảo quản sau đó mới đi ra ngoài.

Vì chẳng vội vã gì, hắn cũng trải nghiệm dịch vụ vận chuyển của Đại Đồng hội để đánh giá hiệu quả công tác của đám người.



“Khách quan, ngài thấy dịch vụ của Đại Đồng hội tốt chứ? Nếu hài lòng vui lòng đánh giá tốt cho dịch vụ của chúng tôi.”

“Tốt, ta sẽ đánh giá tích cực.”

Âu Dương Phi Vân nhẹ nhàng cầm lên bảng mộc sau đó vân dụng linh khí đánh giá tốt vào đó rồi mới dời đi.

Hai tuần để di chuyển tới Đỗ gia, rút gọn được một nửa thời gian so với trước kia, hiệu quả rất tốt, hắn cũng rất hài lòng.

Khắp nơi đều có thể nghe thấy âm thanh rằng Thanh Lam tông đang quật khởi mạnh mẽ, hoạt động làm cho người ta khỏe mạnh và một thế lực cũng thế.

Khi mà nó vận động không ngừng nó khiến người ta cảm tưởng như chính nó đang có sức sống mạnh mẽ, mà chắc cũng vì nhờ phát triển lên mà người ta có thêm nhiều công việc tạo thu nhập nên cũng trông rực rỡ hơn chăng?

Đỗ gia là một cái cấp hai gia tộc bá chủ vùng phía bắc này, xung quanh có ba cái cấp ba gia tộc, xưa nay vẫn phục tùng Đỗ gia nhưng chẳng ai cam chịu mãi mãi làm kẻ dưới vì thế chỉ cần có người chịu cho bọn họ thấy cơ hội là đủ rồi.

Chậm rãi di chuyển, Âu Dương Phi Vân tiến vào trong Đỗ Phát thành, thành này trước kia không tên là Đỗ Phát nhưng sau này Đỗ gia mạnh mẽ phát triển lấn át cả phủ thành chủ sau đó phủ thành chủ chỉ còn trên danh nghĩa từ đây đổi tên thành Đỗ Phát thành.

Hệ thống thành trì cùng phủ thành chủ là do trước kia tồn tại vương triều chế độ, nhưng sau khi vương triều sụp đổ quần hùng cát cứ sau đó tông môn lớn mạnh mới dẫn tới thế cục hiện nay.

Về sau, để dễ quản lý các thành trì vệ tinh mà tông môn vẫn giữ nguyên chế độ phủ thành chủ nhưng cũng chẳng quản ai có thực quyền, chỉ cần thành trì đó hàng năm nộp lên đủ số tài nguyên cần thiết là được.

Âu Dương Phi Vân chậm rãi đi đường, sau cùng quan sát chán rồi hắn tiến tới tán tu khu vực cửa hàng muốn thử vận may nhưng đi nửa ngày trời chẳng thấy thứ gì có thể là cơ duyên cả, hắn thử mua mấy cái linh tinh đồ vật nhưng cũng chẳng thấy gì bèn vất đó.

Diệp Phàm cùng Đỗ bàn tử đã về Đỗ gia năm ngày trước đó, những ngày này hai người đang nghe ngóng tình thế của Đỗ gia hiện tại.



Đỗ gia trải qua trận chiến vừa rồi vì là tuyến đầu chống đỡ lại còn bị nhắm vào, mặc dù đã kịp thời được Thanh Lam tông hỗ trợ sau đó rút lui bảo toàn thực lực nhưng thiệt hại vẫn là rất lớn.

Vì thế hiện nay nhân lực không đủ dẫn tới miếng bánh nắm trong tay mà cũng chỉ dám từng ngụm từng ngụm ăn lấy thôi.

Bởi thế mà hiện nay Đỗ ra cấp bách tìm một thế lực hòng giải tỏa áp lực, đúng lúc Đại Đồng hội xuất hiện lại nhanh chóng đạt thành hợp tác cùng Đỗ gia hai vị huynh đệ từ đó giúp Đỗ gia đi vào chiều sâu hợp tác với Thanh Lam tông.

Nhưng, vì Đỗ gia gia chủ trước đó cũng đã tỏ ý tìm người kế nhiệm dẫn tới hai đứa con trai cũng lại ẩn ẩn đấu đá nhau hòng thể hiện bản thân năng lực.

Rõ ràng Đỗ gia gia chủ cũng không phải người khôn ngoan gì, khi mà lúc gia tộc cần đoàn kết nhất có thể thì lại để một cái mầm vạ dẫn tới nội bộ chầm chậm rạn nứt.

Âu Dương Phi Vân rất khó hiểu vị này người cầm quyền, trước đó miếng bánh lão ta tham lam nuốt lấy mới dẫn tới để Âu Dương Phi Vân dễ dàng lợi dụng cho thấy lão ta không phải người hiền hòa gì mà lại chịu thoái vị cho con trai.

Sau đó, thế cục hết sức không ổn lại vẫn để lại tai họa ngầm như trên.

Sau khi tìm hiểu hắn mới rõ ràng, đây là một cái người chẳng có năng lực gì, bị người khác đẩy vòng vòng nói gì nghe nấy, đặc biệt là bị hắn hai cái phu nhân lời nói chi phối.

Trước đó miếng bánh tham lam nuốt là vì hai cái phu nhân nhìn ra con trai của mình có cơ hội tham dự sau đó vận chuyển bộc lộ tài năng vì thế mà tham lam nuốt lấy.

Về sau lại vì là con trai của mình đều làm ổn lại còn tìm được Đại Đồng hội chia sẻ áp lực chứng tỏ có năng lực nên không muốn bỏ lỡ thời cơ giúp con trai nhất cử vào vị trí thừa kế.

Đúng là trước mắt thì bọn họ làm không sai, nhưng về lâu dài thì bọn họ đang đẩy Đỗ gia vào hố lửa, chỉ biết nhìn bên trong mà không nhìn ra bên ngoài.

Âu Dương Phi Vân mới tận dụng điểm này, để hai cái kia duy trì trạng thái cân bằng từ đấy hai cái nữ nhân muốn phân ra thắng bại phải vận dụng bản thân nhà ngoại thế lực, hai cái thế lực kia rất vui lòng nhảy vào lúc này bởi miếng bánh của Đỗ gia quá thơm.

Hai cái thế lực vào Âu Dương Phi Vân vẫn sẽ tiếp tục tạo thế cân bằng, từ đó khiến bọn họ phải kéo thêm thế lực khác nhảy vào, lúc này lợi ích lớn đến khó tưởng tượng nổi con cá Âu Dương Phi Vân cần câu ra làm sao có thể buông tha.

---

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.