Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 88: Âu Dương Phi Vân đột phá Sinh Tử cảnh



Chương 88: Âu Dương Phi Vân đột phá Sinh Tử cảnh

“Bí cảnh này thật kỳ diệu, sinh tử luân chuyển từ sinh đến tử nếu chỉ chống lại sinh lực xói mòn người ta chỉ có thể thấy được sinh tử như thể đối lập nhau.

Nếu từ bỏ phản kháng người ta mới thực sự thấy sinh tử luân chuyển, không phải tử lực ăn mòn sinh lực mà chính là sinh lực chuyển hóa dần qua tử lực, cần bao nhiêu sinh lực duy trì cơ thể này thì cần bấy nhiêu tử lực được chuyển hóa thành.”

Âu Dương Phi Vân hồi tưởng lại cảm giác khi hắn bị t·ai n·ạn, dẫu cơ thể đã cùng với xe b·ị đ·âm nát nhưng lúc đó hắn không thấy đau đớn mà hắn thấy sinh lực đang trôi đi thay thế vào đó là c·ái c·hết đến gần, nhưng khi bây giờ hắn từ bỏ phản kháng hắn mới thấy được sự khác biệt.

“Ừm, tốc độ chuyển biến không hề nhanh như khi mình bị xe tông c·hết, phải chăng cả cơ thể lúc đó đã bị hủy hoại khiến sinh lực bên trong biến đổi nhanh hơn?”

Thế là hắn thử, hắn dùng dao rạch b·ị t·hương lên cánh tay, rõ ràng sinh lực trong cánh tay chuyển hóa thật sự nhanh chóng hơn.

Nhưng sự thật lúc hắn bị xe tông hắn vẫn sống hay nói đúng hơn phần c·hết đi chỉ có thân thể của hắn, trong khi phần linh hồn của hắn vẫn sống, hắn vẫn nhận biết mọi thứ xung quanh.

Và thậm chí là hắn hiện tại còn đang sống trong thân thể người khác.

Cẩn thận hồi tưởng lại, Âu Dương Phi Vân chậm rãi cảm ngộ sinh tử.

Không phải chỉ có mình Âu Dương Phi Vân đang cảm ngộ sinh tử mà rất nhiều người khác cũng đang cảm ngộ sinh tử.

Người ta cứ thế cảm ngộ, có người khoanh chân ngồi dưới gốc cây, có người nhìn dòng nước chảy, người thì nằm ra đó hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, người thì ngồi suy nghĩ sau khi cẩn thận quan sát khoảnh khắc từ sinh chuyển sang tử từ tử chuyển sang sinh.

Nhưng càng đi sâu vào trung tâm bí cảnh, người ta cảm thấy sinh lực của mình tốc độ trôi qua càng nhanh chóng vì thế nhiều người chẳng dám tiến tới trước mà lặng lẽ cảm ngộ sau khi nhận thấy mình có thể làm chậm đi tốc độ xói mòn thì mới tiếp tục tiến lên.

Âu Dương Phi Vân ngay từ đầu đã nhận ra cách làm đó là không đúng do vậy hắn cứ thoải mái tiến lên phía trước, vươt qua mọi người, thậm chí đến mức da thịt trên người hắn hủ hóa, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên.



Đời người, nỗi sợ lớn nhất luôn là s·ợ c·hết, vì s·ợ c·hết nên mới hèn mọn, vì s·ợ c·hết nên mới mạnh mẽ phản kháng, vì s·ợ c·hết nên mới nỗ lực sinh tồn …

Không ngoa khi nói động lực lớn nhất của người ta là s·ợ c·hết, nhưng khi biết c·hết người ta lại thản nhiên chấp nhận; biết c·hết lại vẫn sợ hãi, tiếc nuối, đau khổ;

“Cùng là đối mặt với sinh tử chi lực, ta thì thẳng thắn tiến tới mặt cho thân thể này hư nhược hay cường tráng, người khác thì e dè dừng lại, người thì cẩn thận thăm dò cảm ngộ …”

Âu Dương Phi Vân trong lòng nhắc lại những điều hắn vừa trải qua.

Đại đa số những người cùng thẳng tiến như hắn đều là đến từ Đại Lực tông hoặc đến từ Thiên Kiếm tông, hai nơi nổi tiếng về sức chiến đấu cũng như thẳng tiến không lùi coi thường sinh tử hạng người.

Họ đã coi danh dự còn cao hơn cả sinh tử, danh dự của tông môn, của bản thân lớn hơn sinh tử, vì thế mà vẫn cứ thẳng tiến lên phía trước, nhưng Đại Lực tông người thói quen tu luyện cũng đã khiến họ dừng chân tại nơi họ cho rằng đó là cực hạn của thân thể.

Họ dừng lại chậm rãi hồi phục và cảm nhận chuẩn bị cho lần tiến tới tiếp theo.

Thiên Kiếm tông thì khác, họ vẫn tiến tới chỉ dừng lại khi họ không biết bản thân sắp đối diện với t·ử v·ong vì điều gì mà thôi.

Tiến về phía trước, Âu Dương Phi Vân dần dần thấy ít người hơn, cuối cùng ở một giao lộ, hắn thình lình bắt gặp Diệp Phàm tiến tới từ một hướng khác, hai người gặp mặt nhau, Âu Dương Phi Vân mỉm cười chào hỏi:

“Diệp sư đệ, thời gian gần đây vẫn tốt chứ?”

Diệp Phàm lạnh như băng nhìn hắn mà không trả lời, điều này khiến Âu Dương Phi Vân hết sức bất đắc dĩ, đây cũng là một đặc tính của khí vận chi tử hắn như vậy mới khiến những tên phản phái khác tức giận từ đó hai bên mới xảy ra xích mích.

“Sư huynh nghe nói Mị Như Ngọc như con thú hoang khó thuần thế mà sư đệ lại có thể thuần phục nàng ta khiến sư huynh bội phục không thôi.”



Diệp Phàm lúc này mới đáp lại:

“Sư huynh quá khen, nếu sư huynh muốn học sư đệ có thể dạy chỉ là không chắc sư huynh có thể dùng để theo đuổi Tần sư tỷ thôi.”

Hắn nói xong khóe miệng treo lấy nụ cười đắc thắng, nhưng Âu Dương Phi Vân không tức giận mà trong lòng còn châm chọc hắn bởi vì Diệp Phàm còn có biểu hiện này thì chắc chắn là hắn còn chưa biết hai cái khí vận chi nữ đã bị tách khỏi hắn rồi.

Âu Dương Phi Vân cười cười đáp:

“Sư đệ cứ dạy, sư huynh sẽ tiếp thu, chỉ là bây giờ sư huynh không còn hứng thú với Tần Thiên Tuyết nữa mà sư huynh đã có đối tượng khác rồi.”

Âu Dương Phi Vân cho rằng nụ cười lúc này của hắn hết sức đẹp trai và đáng tín nhưng trong mắt Diệp Phàm đây là một nụ cười cực kỳ gợi đòn.

“Được, khi nào ra khỏi bí cảnh sư đệ sẽ dạy cho sư huynh, còn bây giờ mong sư huynh không phiền ta cảm ngộ sinh tử ý cảnh.”

“Hắc hắc, được.”

Thế lfa hai người chậm rãi đồng hành, một người thì chú tâm cảm ngộ, một người thì chốc chốc lại lẩm bẩm điều gì đó kiểu như “Rõ ràng trước kia ta không cảm thấy như vậy.” “À hiểu rồi.” “Không ngờ lại đơn giản và gần gũi đến như thế.”

Nhưng Diệp Phàm coi thường, cảm ngộ sinh tử hắn đã từng cảm ngộ rồi, hiện tại đối với hắn Âu Dương Phi Vân chỉ như một đứa con nít mới khám phá ra cái thế giới mà hắn đã quen thuộc từ lâu.

Hai người không ở cùng độ cao nên Diệp Phàm chẳng thèm quan tâm xem đây có phải là cách để Âu Dương Phi Vân q·uấy n·hiễu hắn cảm ngộ hay không mà mục tiêu cuối cùng của hắn là nơi phát ra sinh tử chi lực.

Nhưng có một thứ Diệp Phàm không hề để ý, đó là bên cạnh hắn người quanh thân sinh tử chi lực chậm rãi chảy trôi nhìn như chẳng khác gì hoàn cảnh bên ngoài nhưng thực ra lại hoàn toàn đã có sự khác biệt.



Âu Dương Phi Vân cuối cùng cũng hiểu ra tâm cảnh thay đổi sau khi cảm ngộ sinh tử chi lực để đột phá tới Sinh Tử cảnh là gì rồi.

Hay nói đúng hơn là biết sinh tử, chân chính biết và quan sát sinh tử đồng hành cùng sinh tử.

Từ đây hắn bỗng rơi vào mê mang, hắn thắc mắc rằng tu luyện giả có thực sự trường sinh hay không?

Thiên địa trường tồn hay nó cũng có điểm cuối?

Khi thiên địa đi tới điểm cuối cùng đó người tu luyện không thoát ra khỏi được thì làm sao có thể trường tồn được?

Nhưng rất nhanh hắn mau chóng định thần lại, hắn từ khi tiến tới thế giới này tu luyện mục đích chỉ là để bảo vệ bản thân tính mệnh, để bảo vệ những người hắn quan tâm khỏi nanh vuốt của Diệp Phàm.

Hắn chợt nhận ra, sau khi mà hắn hạ được Diệp Phàm hắn cũng sẽ giống như Liễu Tuyết Kỳ, hắn sau đó sẽ làm gì?

Hắn tiếp tục tu luyện hay sẽ an ổn sống hết đời mà không buồn lo vì cảnh giới tu luyện?

Hắn nhận ra, sống cần lý do, c·hết có lý do, sống thì khó, c·hết dễ dàng có lý do là được.

Bởi vậy hắn đã hiểu tại sao có người khi c·hết thì thanh thản, có người khi c·hết thì đau khổ, sợ hãi bởi vì họ còn lý do để sống, có lý do cao cả, có lý do thì ích kỷ.

Cũng bởi vậy mà nhiều người dù vẫn đang sống nhưng họ chẳng khác gì đ·ã c·hết cả, họ không có lý do để sống, không có mục đích sống và thế là họ đ·ã c·hết rồi.

Âu Dương Phi Vân đã hiểu, tại Sinh Tử cảnh không phải ngộ ra sinh tử rồi nắm lấy sinh tử mà như trước đó hắn hiểu là phải đồng hành cùng sinh tử, dù là sinh hay tử đều có lý do điều hắn cần làm là tìm cho bản thân lý do hay đơn giản chính là lý do để tu luyện.

Từ đó, mỗi bước đi Âu Dương Phi Vân khí tức dần tăng lên, không có uy thế bức người, không có sự xao động kỳ lạ, không có thiên địa dị tượng, chỉ đơn giản mà thành tự nhiên mà thành hắn đột phá tới Sinh Tử cảnh.

---

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.