Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 96: Đến Đỗ gia



Chương 96: Đến Đỗ gia

Hai người tiếp tục đi, càng gần Thiên Kiếm môn biên giới dấu hiệu tàn phá càng rõ ràng.

Có những làng xóm không còn một bóng người, có thể là chuyển đi, nhưng phần nhiều là bị tà tu cùng đạo tặc càn quét.

Nam Cung Minh Hà trên ngựa còn ngồi lấy một cái xinh xắn bé gái, là người mà nàng và hắn đã cứu tại lần trước diệt đi tà tu, cả thôn làng chỉ còn cô bé sống sót do may mắn trốn trong lu nước.

Cô bé mới chỉ bốn tuổi, còn quá nhỏ để hiểu được những mất mát đó lớn lao chừng nào, nhưng đối với một đứa trẻ việc không còn cha mẹ ở độ tuổi này chẳng khác nào cả thế giới đã sụp đổ vậy.

Cô bé không khóc nhưng cũng chẳng cười, gương mặt chỉ có sự hoang mang.

Thế là hai người đã đưa cô bé đi cùng, bởi vậy mà chuyến đi có chút cải biến về lộ trình, dù sao hắn cũng không vội vàng.

Thế là ba người cùng đồng hành, vượt núi băng rừng rồi cùng ngắm bình minh trên một cánh đồng rộng lớn, ngắm lấy hoàng hôn bên vách núi cheo leo.

Thời gian này hắn tập vẽ, Nam Cung Minh Hà dạy hắn vẽ bởi vì nàng cầm kì thi họa thứ gì cũng biết còn hắn nguyên thân ngoài tu luyện cùng ăn chơi ra thì chẳng biết thứ gì.

Thời gian đầu hắn họa cây cối tảng đá còn khó khăn, nhưng dần dần hắn cũng tiến bộ hơn chút, bé gái kia cũng đã tươi tỉnh hơn trước.

Nàng không có tên, những bé gái nhà nghèo thường không được đặt tên, chỉ gọi bằng những thứ quen thuộc, hay may mắn như bé gái này thì tên là tiểu Hoa, các nàng sau khi lớn lên gả chồng thì họ cũng sẽ theo họ chồng và lúc này mới được đặt tên.

Về sau hỏi ra thì cha nàng họ Mã thế là bọn hắn đặt tên cho nàng là Mã Thu Tường tên thân mật vẫn gọi là tiểu Hoa, nàng bởi vì nhà nghèo dinh dưỡng không đủ nên cũng hết sức nhỏ con, sau khi đi với bọn hắn được một tháng đã bắt đầu có tý da tý thịt.

Bởi vì muốn nàng khỏe mạnh mà Âu Dương Phi Vân dùng một số loại ôn hòa dược liệu hòa thành nước tắm cho nàng tắm, tất nhiên việc tắm cho nàng là do Nam Cung Minh Hà thực hiện.

Bọn hắn tại thành trấn thì thuê khách điếm, tại hoang dã thì có một cái lều trại vừa đủ dùng lại còn đi du sơn ngoạn thủy ngắm nhìn thiên địa bởi vậy mà một tháng trôi qua hết sức vui vẻ.

Ngoài dạy Âu Dương Phi Vân vẽ, Nam Cung Minh Hà còn dạy tiểu Hoa học chữ, tiểu Hoa rất thông minh và chịu khó cũng rất ngoan ngoãn nói gì nghe đó.

Trong lúc các nàng ở với nhau, Âu Dương Phi Vân cũng không rảnh rỗi, hắn cũng đi bắt cá, bắt lấy thú rừng để chuẩn bị cho bữa ăn, cuộc sống hết sức yên bình.



Rồi lại một tháng nữa trôi qua, cả ba người cuối cùng cũng tới Đỗ Phát thành.

Đỗ Phát thành hiện nay không khí đổi khác rất nhiều, bởi vì Đỗ Túc Nhân sau khi nắm quyền quản lý đã khống chế nghiêm ngặt hơn, thêm vào bởi vì lo lắng bị Thanh Hải phe tập kích mà tình trạng phòng vệ cũng tăng cường.

Nhưng bởi vì Thu Mộng thương hội cùng Thanh Lam tông thúc đẩy dẫn tới nơi đây tình hình kinh tế khởi sắc hơn rất nhiều, Bích Trúc thành cũng theo đó mà được đầu tư rất nhiều tài nguyên khiến cho nơi đây phát triển nhanh chóng.

Mặc dù tình hình căng thẳng nhưng cũng không ảnh hưởng việc buôn bán qua lại giữa các nơi do đó mà nơi đây được định hình là một trạm tập kết hàng hóa lưu thông rất tốt.

Để hỏi rằng chẳng lẽ không sợ khiến cho đối phương mạnh lên sao thì chắc chắn là không, bởi vì việc này ép Tụ Bảo các cùng Thanh Hải nhóm phải làm mọi cách điều chỉnh giá cả.

Do việc chuyên môn hóa sản xuất cùng xã hội hóa sản xuất dẫn tới giá cả nhiều loại tư nguyên của Thanh Minh tổ chức rẻ hơn rất nhiều do đã được sản xuất đại trà từ đó sức cạnh tranh cao hơn quá nhiều, khiến cho đối phương cũng phải học theo để áp dụng.

Như vậy sẽ khiến đối phương phải tiến vào sân nhà của ta mà chiến đấu, từ đấy khiến cho phe mình chủ động hơn về quyền kinh tế, ngay lập tức đã chiếm ưu thế ở chiến trường đầu tiên.

Bọn hắn đã đi trước quá nhiều, dẫn tới thừa cơ mà đánh phủ đầu đối phương ngay lập tức.

Tiến vào trong thành, hình ảnh một cái tuấn lãng thanh niên cùng một cái tuyệt thế nữ tử song hành, trên tay còn bế lấy một bé gái khiến rất nhiều người bị hấp dẫn ánh mắt.

“Haiz, Nam Cung cô nương ta đã khuyên cô nương nên che mặt đi rồi mà, quá gây chú ý.”

“Cảm ơn về lời khen.”

“Không có gì.”

Thời gian qua, hai tháng giao tiếp với nhau khiến hai người gần gũi hơn rất nhiều, nói chuyện cũng thoải mái hơn trước.

Bởi vì ba người xuất hiện quá gây chú ý, chỉ chốc lát sau Đỗ Túc Nhân cũng vội vã xuất hiện bởi qua thuộc hạ mô tả thì hắn đã nhận ra người tới là ai.



Hắn không có quên người đã đưa hắn lên vị trí này là ai, người khiến Đỗ gia có nhiều cơ hội như hiện tại chính là hai người trước mắt do vậy hắn không dám lãnh đạm mà đích thân tiếp kiến.

“Âu Dương công tử, Nam Cung tiểu thư. Thật vinh hạnh cho tại hạ được đón tiếp hai vị.”

“Hân hạnh, Đỗ gia chủ.”

Hai người đáp lời, sau đó giao ngựa cho hạ nhân dắt đi còn mình thì lên Đỗ gia xe ngựa trở về Đỗ phủ.

Trên đường đi, tiểu Hoa hai mắt tỏa sáng nhìn lấy xung quanh bởi vì nàng chưa thấy nơi nào phồn hoa như vậy, kể từ khi được xây dựng thành một nơi trung chuyển hàng hóa đã khiến Đỗ Phát thành thay da đổi thịt.

Người đi lại trong thành hiện nay đa số là thương nhân từ khắp mọi nơi đổ về trang phục đủ mọi kiểu dáng, có từ Thái Thanh tông cũng có từ Thanh Lam tông, hoạt động buôn bán diễn ra tấp nập.

Ở đây cũng có rất nhiều tán tu tới đây mua bán, chủ yếu là từ Thái Thanh tông khu vực tiến tới do chênh lệch giá cả hai bên.

“Tiểu Hoa, muội thấy nơi đây thế nào?”

“Tỷ tỷ, nơi đây nhiều người quá, Tiểu Hoa chưa thấy nơi nào nhiều người như vậy.

Mọi người cũng ăn mặc rất đẹp nữa.”

Tiểu Hoa đáp lời Nam Cung Minh Hà.

Nam Cung Minh Hà nhìn nàng cười trìu mến, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của tiểu Hoa.

Âu Dương Phi Vân sẽ không nói rằng hắn ước gì vị trí của tiểu Hoa phải thay thế bằng hắn đâu.

Thời gian hai tháng sớm chiều ở chung với một cái tuyệt thế nữ tử bảo hắn không động lòng là nói dối, mà hai người mối quan hệ cũng gần gũi hơn rất nhiều.

Dù sao cũng đã có thể tự nhiên thoải mái tâm sự với nhau rất nhiều điều.

Có những điều chỉ nhỏ nhặt như vậy khiến cho người ta cảm thấy thật ấm áp và gần gũi.



Xe ngựa dần tiến vào Đỗ gia, ba người lần lượt xuống xe ngựa, dưới sự hướng dẫn của người hầu tiến tới Đỗ gia chính điện.

Đỗ gia đám người lúc này dù có đôi chút lo lắng nhưng ai cũng đều rạng rỡ hơn trước kia rất nhiều.

Đầu tiên lão tộ thành công đột phá khiến gia tộc tiến vào nhất lưu hàng ngũ, tuy nhiên vẫn phải chịu sự sai khiến của Thanh Lam tông nhưng cũng nhờ đó mà có nhiều cơ hội phát triển lớn mạnh gia tộc khiến bọn hắn tươi tỉnh lên rất nhiều.

Đón tiếp Nam Cung Minh Hà cùng Âu Dương Phi Vân cũng rất nồng nhiệt.

Lần này chủ yếu là Nam Cung Minh Hà tiến hành giao lưu, Âu Dương Phi Vân thì cùng ngồi lắng nghe, còn tiểu Hoa thì tất nhiên đã được giao cho nha hoàn đưa về khách phòng chăm sóc.

Nam Cung Minh Hà năng lực làm việc cực kỳ xuất chúng, nàng sắp xếp đâu ra đó những việc hợp tác bởi thế mà buổi họp kết thúc nhanh chóng, bọn hắn trở về nghỉ ngơi.

Nàng hỏi hắn:

“Ngươi thấy ta sắp xếp không có vấn đề chứ?”

Âu Dương Phi Vân cười nói:

“Từ khi nào mà vị tiểu thư lại cần sự đánh giá của tại hạ vậy?”

Vẻ mặt hết sức gợi đòn nhưng Nam Cung Minh Hà đã hiểu cách đối phó với hắn, đó là không thèm quan tâm mà nhắc lại câu hỏi vừa rồi.

Hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề, Âu Dương Phi Vân suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

“Vấn đề thì không có, nhưng chúng ta định vị bọn hắn sẽ là tuyến đầu trong kinh tế chiến lẫn c·hiến t·ranh bởi đó về sau sẽ cần phải điều chỉnh cho phù hợp hơn, cái này ngươi nên suy nghĩ thêm rồi đưa quyết định.”

Nàng chìm vào suy nghĩ, còn hắn thì xoa xoa đầu tiểu Hoa.

Cuối cùng, nha hoàn đến mời bọn họ tới dùng bữa do Đỗ gia thịnh đãi.

---

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.