Nửa năm trôi qua kể từ khi Âu Dương Phi Vân đột phá Niết Bàn cảnh, ngày cưới của Âu Dương Phi Vân cùng Nam Cung Minh Hà cũng đã tới gần.
Thanh Lam trấn khách sạn đã chật ních từ mấy tháng trước, nhiều người đại diện của các gia tộc, thế lực nhiều người đã di chuyển đến từ trước, dẫn tới khá nhiều buổi tụ hội lớn nhỏ đã diễn ra.
Đại đa số là những buổi tụ hội dưới sự hỗ trợ, dẫn đạo của Âu Dương Phi Vân.
Hắn tạo điều kiện để cho các gia tộc xích lại gần nhau hơn, giao thương nhiều hơn từ đó tạo lợi ích nhiều hơn.
Thanh Lam tông chấp pháp đường thời gian này cũng phải gồng mình làm việc, bọn hắn còn phải ra nhiệm vụ thuê thêm đệ tử bình thường vào công việc tuần tra bảo vệ Thanh Lam trấn.
Tất cả chỉ để đảm bảo tình hình trị an ổn định.
Toàn bộ Thanh Lam tông cùng Thanh Lam trấn lúc này tấp nập người qua lại, bầu không khí vui mừng bao trùm mọi ngóc ngách.
Tại những gian nhà, đường phố đều treo lấy lồng đèn đỏ, cửa sổ dán giấy đỏ khiến cảnh tượng trở nên rực rỡ vô cùng.
Trái với vẻ rực rỡ ấy, trong một gian khách phòng lại âm u lạ thường dù cho đây là khách phòng thuộc một nhà trọ rất lớn nằm gần trung tâm của Thanh Lam trấn.
Bên trong có mười người dù không hề mặc áo đen, đồ đen nhưng vẻ bề ngoài lúc này cũng âm u dị thường bởi mỗi người đều đang đeo một cái mặt nạ vẻ ngoài kỳ dị đang bàn bạc với nhau.
“Hừ, Thanh Lam tông đã khiêu khích thì chúng ta không thể nào bỏ qua được rồi, dù sao làm hay không làm thì cuối cùng nồi cũng do chúng ta gánh chịu.”
Dù cho có người còn nghi ngờ, nhưng cái người nhìn qua dáng thì ước chừng ở độ tuổi trung niên vừa rồi nói chuyện lại chất vấn ngược lại mọi người:
“Các ngươi còn hi vọng rằng Thanh Minh tổ chức kinh tế sẽ không làm vậy đúng chứ?
Hừ, ấu trĩ.
Bọn hắn áp tải đồ quân nhu, tài nguyên với số lượng khổng lồ tới biên giới chắc chỉ để chơi?”
Sau đó hắn lại nói:
“Hừ, mà cho dù các ngươi còn do dự thì đã theo tới đây rồi cũng chẳng còn đường lùi nữa đâu.”
Thế là tất cả mọi người lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ là vẻ mặt đã cương quyết hơn lúc trước.
Sau đó, một tấm bàn đồ bằng da thú được trải ra trên mặt bàn, bên trên có ghi chú rõ ràng lộ tuyến cũng như các cứ điểm quan trọng cùng phương hướng t·ấn c·ông.
Sau khi đảm bảo tất cả mọi người đã hiểu rõ nhiệm vụ, người trung niên cho đám người rời đi.
Nhóm người vừa ra khỏi cửa diện mạo đã thay đổi như hai người khác nhau vậy, trong miệng thì vui vẻ trò chuyện bàn bạc về công việc như vừa đạt được mối hợp tác lớn.
Cũng chẳng có ai nghi ngờ gì cả.
Ngày mà hôn lễ diễn ra cuối cùng đã tới, Âu Dương Phi Vân trong trang phục chú rể cưỡi theo linh mã cấp bảy đi theo vị trưởng lão lớn tuổi, theo sau là đoàn rước dâu tiến về Thu Mộng thương hội.
Vì lộ trình xa xôi mà đoàn người cũng rời đi từ buổi chiều hôm trước để đến nơi cho kịp giờ đẹp, Âu Dương Phi Vân thì tinh thần phấn chấn bởi dù sao hắn cũng thực sự được ôm mĩ nhân trở về.
Phía nhà gái thì tất cả mọi người đều rất vui vẻ, bà hai cũng cười tít mắt bởi vì cuối cùng kẻ suốt ngày đe dọa tới con trai bà địa vị cũng đã rời đi.
Nam Cung Minh Tường thì đang bịn rịn chia tay tỷ tỷ, chỉ là người biết chuyện đều hiểu nước mắt kia của hắn là do biến ra mà thôi.
Chỉ là Nam Cung Minh Hà cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ cần biết lão cha nàng dù cho rất kiên quyết gả nàng nhưng mấy hôm nay vẫn giả bộ công việc bận rộn mà trốn trong thư phòng khóc thút thít.
Giờ lành đã điểm, từ xa đoàn rước dâu kèn trống linh đình, chú rể thì đang cưỡi linh mã chân đạp mây trắng tiến tới nơi đây.
Tân lang cưỡi bạch mã
Trống kèn pháo vang xa
Nàng mặc áo cưới đỏ
E thẹn chờ chàng qua.
Cả hai phía gia đình đều cử đại diện ra tiếp xúc trước, sau khi đã trao đổi qua lại rồi thì đoàn rước mới bắt đầu tiến vào bên trong.
Sau khi thưa gửi đàng hoàng, được sự đồng ý của song thân bên nhà gái, Âu Dương Phi Vân mới đón lấy cô dâu lên kiệu hoa trở về.
Bởi vì trước đó Âu Dương Phi Vân kịch liệt phản đối việc lấy hôn lễ của hắn ra hấp dẫn hỏa lực của địch, do đó mà bên trên cũng đã nhượng bộ khi chấp nhận việc trong quá trình đi đón dâu, sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề có thể ảnh hưởng tới đoàn rước.
Do vậy mà có nhiều vị trưởng lão âm thầm theo đoàn rước dâu để kịp thời chặn đánh những tên tà tu cùng ma tu hòng q·uấy r·ối đoàn.
Dọc đường đi không có tới năm mươi thì cũng phải có tới hai, ba mươi cuộc tập kích q·uấy r·ối to to nhỏ nhỏ.
Mục đích không phải để phá hỏng đám cưới mà chủ yếu là để làm buồn nôn tân lang cùng tân nương.
Món quà lớn nhất mà phe đối lập dành tặng đó chính là một cuộc tập kích lớn ngay khi đoàn rước dâu vừa trở về.
Thấp thoáng tiếng kèn trống phía xa đã có nhiều người âm thầm di chuyển, từng người một đến vị trí được chỉ định sẵn, mỗi nhóm gồm năm người.
Khi mà hình bóng tân lang cùng kiệu hoa đã rõ ràng ở phía xa, chẳng ai bảo ai, nhóm người kia cùng lúc lấy ra từ nhẫn trữ vật một cái mặt nạ.
Trên mặt nạ khắc hình yêu ma quỷ quái hết sức tà dị, chấp pháp đường ngay khi thấy đám người dị dạng đã ngay lập tức phản ứng hòng trấn áp bọn hắn nhưng rất tiếc đã chậm.
Đám người vừa đeo mặt nạ lên dường như có sự liên kết gì đó, từng người từng người kết nối với nhau, sau đó là lấy ra nhiều loại vật dụng chứa đựng những thứ ô uế bắt đầu tung ra xung quanh.
Sau đó lại đồng loạt nhảy vọt lên phía trước, tỏa ra uy áp đánh bay những kẻ phía dưới.
Những người yếu đuối thì ngay lập tức bị đ·ánh c·hết tại chỗ, cơ thể bị một luồng tà khí hấp dẫn tập trung về phía nhóm người.
Rồi từng nhóm từng nhóm phối hợp với nhau lao tới tàn sát mọi người trên đường phố, từng nhóm làm việc của mình nhưng tổng thể lại rất có quy tắc.
Huyết dịch cùng xương cốt của người bị g·iết bị trận pháp hút về phía trung tâm, dần dần hình thành nên một cái bào thai.
Mọi việc vượt quá khả năng không chế của Chấp Pháp đường vì vậy mà các trưởng lão liên tục xuất động.
Trưởng lão vừa lao ra là lại có từng người áo đen tiềm ẩn trong mọi người lao lên đối chiến, người nào cũng có đối thủ của riêng mình.
Trái với phía dưới hỗn loạn, Âu Dương Phi Vân ra hiệu cho đám người tiếp tục tiến vào Thanh Lam tông, băng thẳng qua bầu trời, đi qua khu vực chiến đấu mặc kệ chiến đấu dư uy.
Bởi vì hắn có chuẩn bị để đảm bảo hắn cùng kiệu hoa sẽ không có vấn đề gì.
Nam Cung Minh Hà thò đầu ra khỏi kiệu hoa hỏi:
“Chàng không giúp đỡ phía dưới chiến trường sao?”
Âu Dương Phi Vân lắc đầu nói:
“Chúng ta xuống dưới cũng chẳng thay đổi cục diện chiến trường, vả lại cũng là cao tầng kế hoạch, bọn họ cũng chẳng có yêu cầu ta phải ngừng đám cưới xuống chi viện chiến trường do đó kệ thôi.”
Nam Cung Minh Hà cười nói:
“Ừm, theo chàng.”
Thế là đoàn người vẫn tiếp tục tiến về Thanh Lam tông.
Âu Dương Phi Vân cũng không phải là đang giân dỗi giống trẻ con, dù sao hắn thừa hiểu cao tầng kế hoạch, ngoài ra trong nhóm người hôm nay cũng có Thi Quỷ tông người, mà bởi vì để cho Đoàn Tử Thu nhóm người lập công nên hầu hết người tham dự toàn là người của Đoàn Tử Thu.
Người của mình xung kích dẫn tới Âu Dương Phi Vân cũng chẳng lo lắng mấy, dẫu bên trên không kiểm soát được cũng là việc của bên trên mà thôi.