Những cuộc đấu trí căng thẳng nhất thường chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn, Cố Đô cũng vậy, biến cố xảy đến quá nhanh. Ngày hôm sau có viên chức đi công tác trở lại viện nghiên cứu thì được thông báo rằng Cố Đô đã bị phong tỏa, mọi cá nhân liên quan đều sẽ phải chịu quy trình thẩm tra nghiêm ngặt. Viện trưởng viện nghiên cứu Cố Đô, Triệu Một Hữu, đã bị cách chức và tạm giam vì dính líu đến hành vi vi phạm lệnh cấm của Đại Đô Thị.
Hiện nay Đại Đô Thị chỉ có hai lệnh cấm, một, cấm thăm dò vũ trụ, hai, cấm kỹ thuật tạo người nhân tạo. Nhưng chính quyền tuyệt nhiên không định nghĩa cụ thể thăm dò vũ trụ và kỹ thuật tạo người nhân tạo là gì, nghĩa là sẽ có vô số lỗ hổng cho người ta lợi dụng.
Ngày đầu thành lập Cố Đô, lỗ hổng đó giúp mọi người nghiên cứu dễ dàng hơn, còn giờ đây chúng trở thành điểm yếu trí mạng của họ.
Lệnh cấm là viên gạch, chỗ nào cần người ta đặt nó vào. Triệu Một Hữu ngậm điếu thuốc, ngẫm nghĩ. Cái này xài tốt thật, rõ ràng chính phủ muốn giậu đổ bìm leo đây mà.
Anh đang bị giam ở một phòng kín vốn được sử dụng để nhốt vật thí nghiệm nguy hiểm, nghĩ cũng mắc cười, phòng này trước kia chính tay anh thiết kế chứ đâu. Khi áp giải anh vào đây người ta chỉ tịch thu thiết bị đầu cuối chứ không thèm soát người, vậy cũng có nghĩa là bất kể anh mang theo thứ gì cũng không thể thoát được.
Trên người Triệu Một Hữu ngoài quần áo cũng chỉ có một bao thuốc lá, bật lửa thì còn nhưng không xài được... lúc thiết kế phòng này anh cài đặt thông số cảm ứng cực nhạy, lửa xòe lên một cái là có vòi nước phòng cháy phun anh dính lên tường liền.
Triệu Một Hữu bị xà quần cả đêm nên giờ anh khá tỉnh táo, anh bắt đầu phân tích tình thế hiện tại... bà Điêu làm hùng hùng hổ hổ như vậy hẳn là định nhét cả Cố Đô vào túi mình. Không cần biết bà ta định làm gì với viện nghiên cứu này, chỉ riêng hành động ồn ào hôm qua cũng khó mà che giấu được tai mắt của chính phủ.
Tức là chắc chắn giữa nhà họ Điêu và chính phủ đã có một thỏa thuận nào đó.
Bị bán rồi. Triệu Một Hữu kết luận.
Thật ra anh cũng không bất ngờ lắm, bà Điêu dù sao cũng là người làm ăn. Trước kia khi quyết định hợp tác với nhà họ Điêu Triệu Một Hữu đã chuẩn bị tâm lý rồi. Giờ anh chỉ có một điều muốn làm... đó là hoàn thành công trình dang dở.
Tiền Đa Đa đã gần hoàn thiện thì lại kẹt ở 90%, trước mắt khó mà có tiến triển gì cụ thể. Lúc này bà Điêu vắt chanh bỏ vỏ cũng hợp lý.
Triệu Một Hữu cũng giấu được một ít tài liệu đủ để giữ mạng nên anh không sợ chết, điều khiến anh lo lắng hơn cả là sau đây Cố Đô sẽ thế nào, và tiến trình nghiên cứu đầu Phật.
Và cả Tiền Đa Đa nữa.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, bà Điêu bước vào. Đây là một người phụ nữ có cặp mắt đưa tình, nhìn qua bà ta chỉ như chị gái Điêu Thiền, thậm chí bảo là em gái cũng hợp lý. Bà ta giống một người đẹp phương Đông cổ điển với gương mặt như Bồ Tát và yêu ma trong đôi mắt.
"Viện trưởng Triệu." bà Điêu ngồi xuống bên kia vách kính rồi nói chậm rãi, "Rất xin lỗi vì anh phải chịu sự đãi ngộ này. Sau khi tiếp quản Cố Đô chúng tôi cần tiến hành rà soát toàn bộ, mong anh bỏ quá cho trong lúc bộn bề. Khi nào trở về Đại Đô Thị, chính phủ sẽ bố trí điều kiện sinh hoạt tốt hơn cho công chức hưu trí."
Mấy câu này đã trần thuật đầy đủ thông tin, Triệu Một Hữu cũng chẳng buồn hỏi loại công chức vi phạm pháp lệnh như anh liệu được "chế độ hưu trí" cỡ nào. Anh đang bận tâm đến thứ khác, "Điêu Thiền đâu?"
Điêu Thiền khó mà bán đứng anh... à thì trong một số hoàn cảnh, với một số điều kiện thì cũng có thể, nhưng Triệu Một Hữu có thể khẳng định Điêu Thiền không bao giờ bán anh cho bà Điêu. Quan hệ giữa cặp mẹ con này méo mó như phiên bản hiện đại của Hamlet xáo xào với Oedipus (1).
Bây giờ bà Điêu gióng trống khua chiêng thôn tính Cố Đô, Điêu Thiền lại bặt vô âm tín, mà trước đó nó đến Nam Cực với Liễu Thất Tuyệt... Triệu Một Hữu không thể không cân nhắc đến tình huống xấu nhất.
Bà Điêu nháy mắt trái, đó là một động tác rất khó mô tả, rất ít người có thể nhắm một mắt mà không ảnh hưởng đến cơ bên mắt còn lại, nhưng bà ta làm được. Một động tác tinh vi hoàn hảo giống như một lần nạp lại dữ liệu, trong nháy mắt đó suy nghĩ và thông tin đã được xử lý gọn gàng. Triệu Một Hữu nhìn cử động trên gương mặt người đàn bà mà hơi sửng sốt, anh nghe bà ta nói: "Anh muốn gặp Điêu Thiền sao?"
Triệu Một Hữu buộc phải ngồi thẳng lên, "Tôi muốn gặp bạn tôi, hoặc nên gọi là con của bà."
Bà Điêu nhìn anh như đánh giá rồi mỉm cười dịu dàng: "Thật hiếm khi thấy viện trưởng Triệu nói chuyện tình cảm."
"Cũng phải thử thôi." Triệu Một Hữu thở dài, "Vậy... Điêu Thiền sao rồi?"
Câu hỏi "anh muốn gặp Điêu Thiền sao" của bà Điêu cho biết rất nhiều điều, rõ nhất là hiện nay chắc chắn Điêu Thiền đang mắc kẹt ở đâu đó, nếu không bà ta không cần phải hỏi như vậy, tự Điêu Thiền sẽ có cách đến gặp anh. Có rất nhiều cách, Triệu Một Hữu cũng không nghi ngờ việc lũ bạn trời đánh của anh sẵn sàng cho chính quyền Đại Đô Thị nổ banh xác nếu cần.
Bà Điêu hỏi như vậy, tức là Triệu Một Hữu sẽ không dễ dàng được gặp lại bạn cũ.
Nhẹ thì phải đổi chác một thứ gì đó.
Nặng, thì còn tùy vào độ thú tính của bà ta.
Kết cục đã định rồi, bà ta chỉ đang ngồi xem chó cùng rứt giậu thôi.
Trong cuộc trò chuyện ngắn sau đó, họ không trao đổi được nhiều thông tin có ích lắm, hầu hết thời gian là người đàn bà nói, Triệu Một Hữu nghe. Trước khi rời đi bà ta để lại một câu: "Nếu may mắn chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu viện trưởng Triệu."
Rất lâu sau này Triệu Một Hữu mới hiểu được ẩn ý sau câu nói đó.
Anh bị chuyển về Đại Đô Thị một thời gian, Triệu Một Hữu cũng không chắc lắm nhưng hình như anh nghe thấy tiếng phát thanh ở tầng 330. Từ đầu đến cuối anh chưa từng được rời khỏi phòng, có thể Cố Đô đã di chuyển cả tòa kiến trúc đến Đại Đô Thị. Có nhân viên cấp cao của chính phủ đến thẩm vấn nhưng có vẻ họ không quyết định được nên phán anh tội gì. Cuối cùng bữa ăn tối giản hàng ngày bị đổi thành các loại thuốc viên, anh bị ép phải uống. Triệu Một Hữu không thể biết được những viên thuốc đó hoạt động thế nào trong cơ thể mình, giấc ngủ của anh ngày càng dài, nhưng anh không bao giờ mơ. Anh bắt đầu suy đoán những viên thuốc đó có tác dụng cô đọng tủy não của anh, khi nào anh chết bộ não anh sẽ bị đông lạnh rồi cắt lát, lúc đó có khi chúng có thể lấp đầy cả một thư viện khổng lồ.
Cuối cùng đến một ngày khi tỉnh dậy Triệu Một Hữu lại thấy ánh sáng. Không phải ánh đèn thủy ngân của phòng giam mà là ánh mặt trời thực sự. Anh dụi mắt, tưởng mình mơ.
Anh đã trở lại Cố Đô.
Triệu Một Hữu không biết mình được về từ bao giờ, anh đang ngồi trong một phòng họp lớn, nơi này từng là chỗ tổ chức họp giao ban hàng tháng của phòng thực nghiệm số 2. Anh nhìn quanh bốn phía, có rất nhiều người ngồi trên hàng ghế bậc thang, anh bị quây ở chính giữa như một vật mẫu cho họ quan sát.
Anh chú ý đến túi truyền dịch gắn vào mình.
Thấy anh tỉnh, một người đàn ông mặt tái nhợt ngồi bên trên nói, "Triệu Một Hữu."
Triệu Một Hữu nghĩ một lát, anh nhận ra đây là nhân viên nghiên cứu cấp cao ở Nam Cực, trước kia anh từng gặp khi hai bên hợp tác.
Vậy nên anh đáp: "Anh là cái anh gì gì đấy mà, lâu lắm không gặp, được thăng chức rồi hả?"
Viên chức nọ lờ đi câu hỏi vô thưởng vô phạt của anh, phong cách làm việc của Cố Đô và Nam Cực hoàn toàn trái ngược, Cố Đô thiên hướng một học viện, còn Nam Cực quản lý theo tác phong quân sự, họ cực kỳ ghét kiểu làm việc mây mây gió gió mà Triệu Một Hữu cầm đầu. Anh ta nhìn Triệu Một Hữu như nhìn một loại virus quý hiếm: "Chính quyền Đại Đô Thị đã xem xét và quyết định cho anh một cơ hội lập công chuộc tội."
Không đợi Triệu Một Hữu trả lời, anh ta lại nói: "Nam Cực đang tiến hành một thí nghiệm quy mô lớn, chúng tôi gặp một số trở ngại về kỹ thuật." anh ta ngừng một chút rồi nói thêm với vẻ bị sỉ nhục, "Nếu anh có thể cung cấp phương án giải quyết hiệu quả, chính phủ sẽ xét giảm miễn hình phạt cho anh."
Đoạn thoại này nghe ra nhiều điểm lắt léo quá, Triệu Một Hữu không dám gật bừa, anh hỏi thẳng: "Thí nghiệm gì?"
"Thí nghiệm dung hợp."
Triệu Một Hữu nhận được một bản giới thiệu tóm tắt về thí nghiệm, một hồi lâu sau anh bật cười.
"Đúng là các người vào đường cùng rồi."
Phải tuyệt vọng đến mức nào mới dám cho anh xem thứ này chứ?
Thí nghiệp dung hợp... chuyển hóa ý thức của con người thành số liệu rồi thử nghiệm dung hợp chúng vào một chương trình có sẵn. Logic căn bản của thí nghiệm này tương tự với cách thức Triệu Một Hữu khôi phục dữ liệu trong Phật Đà, dùng chương trình A tấn công chương trình B rồi thông qua quá trình đó đạt được hiệu quả dung hợp lớn hơn hai chương trình riêng biệt.
Báo cáo cho thấy thí nghiệm này đã được bắt đầu từ rất lâu, nhưng khác với việc Triệu Một Hữu chế tạo ra Tiền Đa Đa, vật thí nghiệm mà phía Nam Cực sử dụng là người sống.
Mà chương trình có sẵn họ muốn thử dung hợp vào ý thức của con người... chính là Tiền Đa Đa.
Trong giây lát, não Triệu Một Hữu trống rỗng. Anh nhìn danh sách đối tượng thí nghiệm rất dài trong báo cáo... vật thí nghiệm số 173, Liễu Thất Tuyệt.
"... Tiến độ chương trình nhân cách anh tạo ra vẫn mắc kẹt tại 90%, vì vậy trạm Nam Cực quyết định áp dụng một số phương pháp quyết liệt hơn. Chúng tôi thử hoàn thiện nó thông qua quá trình tải chương trình vào bộ não người sống bằng điện cực. Nhưng phản ứng đào thải quá mạnh, hiệu quả thu được rất hạn chế..." nhân viên kia đang nói mà buộc phải ngừng lại, "Triệu Một Hữu?"
"Tôi nghe đây." Triệu Một Hữu lật tiếp báo cáo, "Phía Nam Cực hẳn phải biết quan điểm của tôi với việc thí nghiệm trên người sống chứ."
"Phải tùy cơ ứng biến thôi." Rõ ràng là gã kia đã chuẩn bị cho câu hỏi này, "Vả lại mọi đối tượng thí nghiệm đều đã ký bản cam kết hiểu rõ và tự nguyện tham gia rồi."
"Kỹ thuật mũi nhọn của thế kỷ 22 là thứ vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta." Viên chức nói, "Nếu chỉ dựa vào năng lực tự thân, Đại Đô Thị phát triển thêm vài thế hệ nữa cũng không thể vươn tới được đỉnh cao nền văn minh như khi đó. Hy sinh lợi ích thiểu số vì đa số, không hề thiệt về mặt thống kê."
Chắc chắn phải dừng cái thí nghiệm này lại. Triệu Một Hữu tỉnh táo quyết định. Sau đó tìm cách hốt trọn cái ổ quỷ ma này.
Rồi anh chết để tạ tội.
Viên chức nhà nước vẫn thao thao bất tuyệt với câu chuyện lôi kéo Triệu Một Hữu tham gia thí nghiệm dung hợp. Triệu Một Hữu làm viện trưởng Cố Đô nhiều năm nhưng việc giao tiếp với cấp trên đều đẩy hết cho Điêu Thiền, lại thêm viện trưởng không được phép tự ý rời khỏi Cố Đô nên bây giờ phía Nam Cực, thậm chí cả chính quyền Đại Đô Thị cũng không hiểu rõ anh là người thế nào.
Bà Điêu thì chắc là hiểu. Nhưng Triệu Một Hữu vừa liếc thấy tên bà ta trong báo cáo rồi.
Vật thí nghiệm số 0045.
Triệu Một Hữu biết mình đã rơi vào một âm mưu cực lớn. Với thế lực của nhà họ Điêu và thủ đoạn của bà Điêu, cơ bản là chính phủ không thể ép bà ta làm vật thí nghiệm được.
Người đàn bà đó luôn thích đỏ đen, vậy thì rốt cuộc thứ gì đáng cho bà ta lấy chính thân mình ra đặt cược?
Còn bí mật gì ẩn giấu sau cái "thí nghiệm dung hợp" này mà anh không được biết?
Có bao nhiêu % khả năng Liễu Thất Tuyệt còn sống?
Triệu Một Hữu im lặng rất lâu, rồi anh đưa ra yêu cầu.
"Tôi muốn gặp Điêu Thiền."
Trong lúc bị giam, mọi yêu cầu Triệu Một Hữu đưa ra đều bị bác bỏ, kết hợp với những gì bà Điêu đã nói với anh trước đó anh có thể đoán được tình trạng của Điêu Thiền không hề khả quan. Trước khi đọc được bản báo cáo này Triệu Một Hữu đã suýt tin rằng thằng quỷ này chết rồi. Nhưng nếu bà Điêu trở thành vật thí nghiệm, thì theo tác phong lo xa của người làm ăn, hẳn Điêu Thiền sẽ được giữ lại.
Kết quả đúng như anh đoán.
Khi gặp lại, Điêu Thiền gầy đi rất nhiều, quầng mắt cậu ta đã trở thành tím đen, đứng xa mấy bước Triệu Một Hữu còn ngửi được mùi cà phê nồng nặc tỏa ra từ người cậu ta, với thoang thoảng mùi bạc hà quen thuộc, "Mày hút thuốc à?"
"Triệu Mạc Đắc." Điêu Thiền lao đến ôm chầm lấy anh, giọng cậu ta vừa mệt mỏi vừa mừng rỡ, "... mày còn sống."
Lúc này là nửa tháng sau khi Triệu Một Hữu đến Cố Đô, anh được đưa ra khỏi phòng bệnh đầy thiết bị giám sát để lên một chiếc xe bay. Trước khi lên anh thấy huy hiệu khắc bên thân xe là gia huy của nhà họ Điêu.
"Chúng ta không có nhiều thời gian đâu." Điêu Thiền ném cho anh một bao thuốc lá, với tình hình bây giờ chẳng thằng nào quan tâm đến sức khỏe nữa, "Hút đi cho tỉnh táo, rồi nghe kỹ tao nói đây."
Xe bay lên rất cao và mở vòng bảo vệ từ trường, giọng nói của Điêu Thiền cứ trập trùng trong tiếng thiết bị gây nhiễu sóng... Liễu Thất Tuyệt không chết, nhưng tình hình không hề lạc quan. Sau khi Cố Đô bị thâu tóm bé chồng và Tiểu Yêu đều bị khống chế, Triệu Một Hữu bị bắt quá bất ngờ nên không ai kịp chuẩn bị gì. Điêu Thiền mất rất nhiều thời gian để chỉnh đốn lại cơ nghiệp mẹ cậu ta để lại, sau khi nhà họ Điêu tạm ổn cậu ta mới có thể liên hệ móc ngoặc với các cấp chính quyền cho Triệu Một Hữu được về Cố Đô.
"Giờ quan trọng nhất là thí nghiệm dung hợp." Điêu Thiền nói, "Không thể để nó tiếp tục nữa, chỉ có mày mới ngăn được nó."
Triệu Một Hữu hiểu ngay, "Mày muốn nói đến quyền ra lệnh cho Tiền Đa Đa hả."
"Phải, chính phủ nắm được một phần code của Tiền Đa Đa nên phía Nam Cực mới tận dụng nó để làm thí nghiệm. Nhưng trí năng của Tiền Đa Đa rất cao rồi, lúc đầu nó từ chối mọi lệnh của chính phủ, cuối cùng phía Nam Cực buộc phải format nó..."
Triệu Một Hữu đứng bật dậy rồi lại ngã ngồi xuống, "Format hả?!"
Điêu Thiền vội cúi xuống đỡ anh, "Mày bình tĩnh đã, chính phủ chỉ nắm được code tầng ngoài thôi, họ cũng phải tích lũy được chút ít từ những báo cáo mình trình lên trước kia chứ... thôi chuyện đó tính sau, tóm lại là đến giờ phía Nam Cực vẫn chưa công phá được lõi vận hành của Tiền Đa Đa, từ khi mày bị đưa đi khỏi Cố Đô toàn bộ khu vực lõi của nó đã tự động đóng lại, không thể bật lên được. Mỗi lần muốn ép nó khởi động là cháy một máy chủ."
"Lần này phía Nam Cực muốn hợp tác với mày ngoài mặt là bảo mày đưa ra giải pháp, thực ra họ muốn lấy được phân quyền tối cao với Tiền Đa Đa từ mày."
Triệu Một Hữu bật cười, "Mày không bảo bọn nó đấy là mơ hão à?"
"Nói chuyện đàng hoàng nào." Điêu Thiền thở dài, đối thoại với Triệu Một Hữu là thế đấy, trời có sập cũng phải cợt nhả như thường, "Triệu Một Hữu, hiện giờ đội nghiên cứu phía Nam Cực đang chuyển phần lớn về Cố Đô, đó là hợp đồng mẹ tao để lại trước khi đi, tao đã nghĩ rất nhiều cách nhưng không thể can thiệp được. Chắc chắn ở đây có vấn đề."
Lượng thông tin trong những gì Điêu Thiền vừa nói rất lớn, cũng chỉ có Triệu Một Hữu mới hiểu được ngay lập tức... trước kia Cố Đô nhận nguồn tài chính từ nhà họ Điêu, cũng có nghĩa là ngoài khu vực cốt lõi chỉ chịu sự quản lý của Triệu Một Hữu thì rất nhiều nơi khác ở Cố Đô đã bị nhà họ Điêu xâm chiếm. Từ thiết bị vật tư đến máy móc giám sát, quá nhiều mã gốc nằm trong tay nhà họ Điêu. Nếu bà Điêu đã thỏa thuận với chính phủ thì phía Nam Cực sẽ tiếp cận Cố Đô mà không gặp khó khăn gì cả. Bất cứ lúc nào họ cũng có thể sở hữu mọi tài nguyên của viện nghiên cứu này.
Điều này cũng có nghĩa là rất sớm thôi, công trình tâm huyết một đời của Triệu Một Hữu sẽ trở thành một lò sát sinh.
"Mày hiểu gì về cái "thí nghiệm dung hợp" đó?" Triệu Một Hữu hỏi.
"Không hơn mày bao nhiêu, tin tức tao có cũng là moi được từ chỗ mẹ tao." Điêu Thiền lại châm điếu thuốc nữa, "Lúc đó tao đến Nam Cực tìm thằng Liễu, vừa xuống xe đã bị giữ lại. Kênh liên lạc bị phong tỏa toàn bộ, đến cả tần số bí mật của ba đứa mình trong thiết bị đầu cuối cùng không gọi được. Lúc ấy là tao biết hỏng bét rồi, từ trường phá sóng thông thường không thể chặn được kênh của bọn mình, loại quân dụng tiên tiến nhất thì may ra. Như vậy là ngang với trạng thái chiến tranh."
Không biết phía Nam Cực đang làm gì nhưng bảo mật đến mức đó thì chắc chắn không chỉ là vài người điên, vài người mất mạng, hay chỉ để đề phòng sự cố khi làm thí nghiệm gì đó.
"Sau đó quản gia nhà tao đến đón tao ra. Mẹ tao để lại toàn bộ sản nghiệp cho tao, ngoài hai thứ... một là thỏa thuận chuyển giao Cố Đô bà ấy ký với chính quyền Đại Đô Thị, một nữa là việc bà ấy trở thành đối tượng thí nghiệm cho thí nghiệm dung hợp."
Bà Điêu - chủ nhân nhà họ Điêu, là một người lạnh lùng, quyết đoán. Một người như bà ta không đời nào có cái gọi là tinh thần giác ngộ để hiến thân cho khoa học, cũng đừng kỳ vọng bà ta buộc phải làm vậy vì lý do gì khó nói. Chỉ có một cách giải thích, đó là "thí nghiệm dung hợp" có thể mang đến một lợi ích khủng khiếp nào đó khiến người như bà ta cũng phải động lòng.
"Tao có một suy đoán." Triệu Một Hữu nói, "Nếu liên quan đến chuyển hóa ý thức thành số liệu thì có khi nào sẽ là vấn đề tuổi thọ không?"
"Tao cũng cho là vậy." rõ ràng Điêu Thiền đã nghĩ đến điểm này, "Về lý thuyết nếu có thể chuyển hóa toàn bộ thì không khác gì sống vĩnh viễn... nhưng đó chỉ là lý thuyết, nhiều khả năng chỉ có kỹ thuật đỉnh cao của thế kỷ 22 mới thực hiện được. Nếu không mày đã chẳng trầy vảy với chương trình của Tiền Đa Đa."
Triệu Một Hữu ngẫm nghĩ, "Tao nhớ trong số dữ liệu mà chính phủ lấy đi lúc trước có một phần liên quan đến kỹ thuật lượng tử."
Kỹ thuật lượng tử, chuyển hóa ý thức, thí nghiệm dung hợp.
Cuối cùng ba thứ này liên quan gì đến nhau?
Điêu Thiền không thể giống kẻ nghiện thuốc như Triệu Một Hữu, hút hăng quá là cậu ta bắt đầu ho khan vì sặc khói. "Không hút quen thì bỏ đi." Triệu Một Hữu rút điếu thuốc trên tay cậu ta, "Không thì đổi qua hiệu khác mà hút, Marlboro nặng lắm."
Marlboro sản xuất từ sợi thuốc lá tươi, loại Triệu Một Hữu thường hút còn có thêm bạc hà. Hồi trước mỗi lần làm đêm ở phòng thực nghiệm mùi thuốc lá của anh trộn với mùi cà phê của Điêu Thiền đủ sức làm đám thực tập sinh trong phòng ngất xỉu.
"Không phải lo hão." Điêu Thiền gạt tay anh ra, "Trước mắt chỉ có ngần ấy thông tin thôi, nếu vẫn không thể biết được bản chất thí nghiệm dung hợp thì mình phải tính cách khác... trong vòng một tháng nữa đội nghiên cứu phía Nam Cực sẽ chuyển hẳn vào Cố Đô."
Một tháng. Triệu Một Hữu cân nhắc những lá bài họ có trong tay, đột nhiên anh nói: "Nếu mày nhất định phải hút Marlboro thì có thể ngậm một viên kẹo, tốt nhất là vị đào."
"Mày lừa trẻ con hả, nghe thế mà ngon lành gì?" theo bản năng Điêu Thiền nghĩ ngay thằng này lại định gài mình rồi, "Ê không đúng, mày nghĩ đi đâu thế?"
"Không lừa mày đâu, vị bạc hà trộn với vị đào khá ổn đấy." Triệu Một Hữu nói, "Mày quên rồi à, hồi xưa ở trường tao toàn làm thế mà."
Điêu Thiền sững sờ.
Triệu Một Hữu nhìn nó chăm chú, "Không nhớ hả?"
"Không, nhưng mà..." Điêu Thiền nhớ lại lúc đó rồi đột nhiên ngẩng phắt lên nhìn Triệu Một Hữu, "Mày, sao mày lại..."
"Tao cũng hết cách rồi." Triệu Một Hữu cắn đầu lọc thuốc lá, "Tao thì thôi, nhưng mày nghĩ cho Liễu Thất Tuyệt đi, Điêu Thiền."
Điêu Thiền như đã chực chồm tới đấm anh mà nghe câu đó, cậu ta khựng lại.
"Nói chuyện nhỏ nhé, tao thì một thân một mình, Liễu Thất Tuyệt còn có bé chồng với Tiểu Yêu; còn nói chuyện lớn đi, mày có thể trơ mắt đứng nhìn Cố Đô rơi vào tay bọn Nam Cực hả?" giọng Triệu Một Hữu tan biến vào làn khói thuốc, câu chữ cay nghiệt như ngậm lưỡi dao.
"Thí nghiệm trên người sống, vậy mà chúng nó cũng dám làm."
"Chuyện Cố Đô, tao sẽ lo." Triệu Một Hữu nói, "Còn chính quyền Đại Đô Thị thì trông cậy vào mày."
Điêu Thiền đứng tại chỗ, trông như người mất hồn, mất một lúc cậu ta mới nói: "Tao làm gì được cho mày?"
"Di chuyển quy mô lớn như vậy chắc chắn phải thực hiện theo quy trình của chính phủ, tao đoán phía Nam Cực sẽ chia làm hai đợt. Đợt đầu là thiết bị, đợt sau là vật thí nghiệm và nhân viên nghiên cứu." Triệu Một Hữu nói, "Tao phải biết khoảng cách giữa hai đợt, và tao cần thời gian để hành động."
"Cần bao lâu?"
"Không lâu lắm." Triệu Một Hữu mỉm cười, "Một tiếng là đủ."
"Một tiếng, Cố Đô bây giờ là tường đồng vách sắt, mẹ kiếp, mày đòi tao vắt được cho mày một tiếng đồng hồ." Điêu Thiền lau mặt, "Mày giỏi yêu sách lắm, Triệu Mạc Đắc."
"Đương nhiên rồi." Triệu Một Hữu lại giở cái giọng lười biếng như thể anh vẫn là thanh niên hào hoa phong nhã chuẩn bị trốn học đi dạo chợ đen năm nào, "Dù sao cũng phải gỡ lại vốn chứ."
-----------------------------
Chú thích:
(1) Oedipus: là một vị vua huyền thoại của Thebes, người anh hùng có số phận bi thảm trong thần thoại Hy Lạp. Một cách vô tình, Oedipus đã thực hiện lời tiên tri dành cho mình rằng, ông sẽ giế.t ch.ết cha mình và kết hôn với mẹ mình, do đó sẽ mang lại tai họa cho đất nước và gia đình mình. Khi phát hiện ra những điều đã xảy ra, vợ ông treo cổ tự vẫn và ông tự khoét mắt của mình. Câu chuyện của Oedipus là chủ đề của những vở bi kịch của Sophocles, vở "Nhà vua Oedipus", tiếp theo là "Oedipus tại Colonus" và sau đó là "Antigone". Oedipus đại diện cho hai chủ đề thường gặp trong kịch và thần thoại Hy Lạp, đó là bản chất sai lầm của nhân loại và số phận của một cá nhân trong dòng chảy số phận nghiệt ngã của vũ trụ.
Du's: Điêu Thiền không muốn hủ hóa với bà mẹ, Điêu Thiền không muốn hủ hóa với bà mẹ, Điêu Thiền không muốn hủ hóa với bà mẹ. Chuyện quan trọng phải nói 3 lần nha quý vị.
Nhưng bả có vibe trùm cuối là thật đó :) Với lị quý vị có để ý mã số vật thí nghiệm không, bả số 45, Liễu Thất Tuyệt số 173, nghe nó gợi nhớ về số di chỉ nha. A173 là câu chuyện của cậu Liễu, vậy thì đúng như ta đã biết, S45 không hề là câu chuyện đào tạo người thừa kế đời thứ 6 gì cả, nhân vật chính của nó thực sự là chương trình 3D người mẹ đó.
Và số thứ tự của bả đứng trước, tức là bả tự nguyện nhảy vào cái thí nghiệm đó gần tốp đầu luôn.
À với chỗ này mình hơi lăn tăn, không rõ là mình không hiểu ý tác giả vì nhiều từ giống giống nhau quá mà mình mù chữ hay là lỗ hổng thật, nhưng cái đoạn kỹ thuật "chuyển hóa ý thức thành số liệu" mà tụi Nam Cực đang làm hình như giống việc Ngoại Bà Kiều đưa ý thức lên tàu vũ trụ mà nhỉ. Mình đã đi tra thử thì việc Ngoại Bà Kiều làm rất giống "Mind uploading" hoặc "Whole brain emulation", một công nghệ khoa học viễn tưởng cho phép tải mọi thứ trong não người (gồm ý thức, tinh thần, suy nghĩ, trí nhớ) lên một thiết bị điện toán, cho phép thiết bị này mô phỏng mọi hoạt động của não bộ.
Hay vấn đề cái khó ở đây không phải ở đoạn chuyển ý thức mà là đoạn dung hợp nó vào cơ thể sống mới?