Sấm Động Trời Nam

Chương 45: Lạc lối giữa rừng sâu



Phúc cứ thế cõng Thu Lệ trên lưng, băng rừng vượt suối, không biết đã đi được bao xa, cũng chẳng rõ là đi về hướng nào, đến khi cảm thấy chắc chắn không còn kẻ nào truy đuổi nữa mới dám dừng lại. Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, những âm u quỷ dị không còn, Phúc nhận ra cả hai đang ở giữa một rừng cọ. Trên những tán lá xanh tốt che lấp mái đầu, chim chóc cất tiếng hót, từng đám sóc líu ríu kéo nhau chuyền cành. Sự tươi vui của ngày mới khiến chàng tạm quên đi nhưng điều kinh hãi đã trải qua trong đêm. Phúc đặt Thu Lệ xuống, tựa lưng vào một gốc cọ. Phải bây giờ, chàng mới thấm mệt. Trên ngực phải, v·ết t·hương vẫn đang rỉ máu và đau âm ỉ.

Thu Lệ lúc này sắc mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch và khô khốc, còn hai mắt thì nhắm chặt. Dường như nàng đang bị c·hất đ·ộc phát tác. Chốc chốc từ khóe miệng lại phát ra những tiếng rên khe khẽ. Thu Lệ vốn từ nhỏ đã bị luồng chân khí của cha h·ành h·ạ, trở lên chai sạn với các đau đớn thể xác thông thường. Phúc nhớ lúc ở Kiếm hội, ngay cả khi bị gã Mộ Bạch đả thương, nàng cũng không thốt lên nửa lời. Vì vậy, việc phải rên rỉ đủ chứng tỏ sự đau đớn do c·hất đ·ộc gây ra lớn đến nhường nào? Nghĩ đến đây chàng lại thêm xót xa, lòng như lửa đốt, cố ghìm giọng nói:

- Đau lắm phải không?

Thu Lệ không đáp, mở mắt nhìn chàng như để xác minh người đối diện, rồi lại nhắm lại, thều thào nói:

- Nước! Cho ta xin ít nước!

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.