Lục Minh Tự nhìn xung quanh rồi nhặt một cành cây khô kéo miếng vải kẹt trên cây xuống.
Lục Dạng suy tư nhìn chằm chằm mảnh vải rơi xuống mặt đất, khi đạo diễn chuẩn bị hét toáng lên “Cô ta thấy rồi! Cô ta phát hiện ra rồi!”, thì tầm mắt cô lại rời sang chỗ khác.
“Chúng ta về đi.”
Đạo diễn: “!”
Sao lại thế này!
Manh mối ở ngay trước mắt các cô các cậu, sao lại thờ ơ như thế!
Đạo diễn sắp tức phát điên!
Nhưng không lâu sau, đạo diễn hưng phấn trở lại.
Chân trước Lục Minh Tự và Lục Dạng vừa rời đi, chân sau Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê đã xuất hiện.
“Lời Lục Dạng nói rõ ràng rất mâu thuẫn, lúc đầu nói đường dốc chỗ sào huyệt con kiến là phía nam, lúc sau lại nói với chúng ta đây là phía bắc. Chả hiểu sao cô ấy phải nói dối chúng ta như thế?”
Lâm Tân Mông vừa vòng đi vòng lại mấy lần vẫn không thu hoạch được gì, vừa tức mà không thể biểu hiện ra ngoài.
Chu Mạt Lê vẫn giữ bình tĩnh, bọn họ là đối thủ cạnh tranh, cố ý đưa chỉ thị sai lầm là chuyện bình thường.
Muốn trách thì trách IQ bọn họ không đủ, muốn kiếm được chỗ tốt của người ta nhưng lại bị phản phệ.
Lâm Tân Mông đột nhiên dẫm phải cái gì, ngạc nhiên kêu lên: “Em thấy rồi!”