Ở tại Phế Giới nói Lạc gia là nhất cũng chưa đúng, nhưng ở cái hành tinh này thì bọn họ đương nhiên là nhất . Đế Cơ cũng là hoàng đế, về đây cũng tương đương thái tử, con của một cái bộ trưởng lại dám lắc lư trước mặt nàng . Đã còn ngay lúc tâm tình của nàng vô cùng tệ hại, tên này gần như hội tụ đủ nhưng gì nàng căm ghét nhất rồi .
Bình thường nàng sẽ làm theo nguyên tắc, nhưng hôm nay sức chịu của nàng đã tới mức không không thể nào chịu đựng được nữa rồi . Hai tay nàng chống lên bàn, chầm chậm đứng đến, nét mặt phải cố giữ vẻ bình tĩnh, tuy nhiên ánh mắt sắc lạnh đủ để người khác hiểu nàng đang tức giận vô cùng .
Thế là nàng nhìn thẳng người kia bằng ánh mắt sắc lạnh rồi đáp lại với Thiên Tiếu :
“Ta sẽ xử lý sau, ở tại đây tốt nhất người đừng ra tay, kể cả bắt buộc phải ra tay thì cũng để ta . Tên này chỉ là một cái nhãi nhép thôi, để ta giúp các ngươi hả giận, nói thế nào đi nữa ngươi cũng là Đế Hậu của ta . Ở trên đất của ta tuyệt đối không để các ngươi phải chịu thiệt thòi .”
Lam Vũ cứ tưởng báo ra thân phận của mình thiếu niên này liền sẽ lùi bước nào ngờ hình như bọn họ thân phận cũng không tầm thường, nghĩ tới nữ nhân xinh đẹp như vậy hắn lại không muốn bỏ cuộc . Có điều hắn chưa kịp bốc phét nhìn thấy trên áo của Đế Cơ có gia huy của Lạc gia thì mồ hôi liền đổ như thác, Đế Cơ cái tên này cũng khá quen thuộc, một người rất ít khi xuất hiện nhưng cả cha gắn khi gặp mắt cũng không dám to tiếng .