Đây là một đoạn đối thoại, và chưa thấy có nhiệm vụ nào được khởi tạo.
Hắn biết rằng mình phải rất cẩn thận ở giây phút này.
Có vẻ như không có kết quả nhất định nào, những gì hắn nói tiếp đó có thể quyết định chuyện gì xảy ra.
"Xin lỗi. Tôi không thể làm được. Tôi đang nhận mệnh lệnh rất quan trọng để thu thập tài nguyên. Các đồng đội của tôi đang ngay phía sau, đang tiến tới đây."
Trần Trường thậm chí còn ngoáy nhìn lại giống như đang hy vọng đám người ở phía sau.
"Rồi. Rồi. Tài nguyên phải không. Ta có thể cho ngươi. Đây là một đồng tiền vàng! Cái này chắc chắn là đủ rồi đúng không?!" Xà nhân nhanh chóng ném một đồng tiền về phía hắn như thể đang ném đồ cho ăn mày.
Trần Trường cười khẩy trong lòng, nhìn vào đồng tiền vàng biến mất giữa không trung của đồng cỏ cao.
Một đồng tiền vàng? Chỉ một đồng tiền vàng? Ai đang lừa ai đây?
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn tiếp tục giữ gương mặt nghiêm nghị, lắc đầu mà không nói gì.
Trong những lúc như thế này, tốt hơn luôn để cho bên kia quyết định giá trị của bản thân mình. Hoặc hắn muốn xem mình tối đa có thể nhận được đến đâu.
Hắn không biết gì về cuộc đối thoại này. Vì vậy, hắn cũng đang thực sự tò mò.
"Gì? Ngươi muốn gì nữa? Đây, thế còn 2 đồng tiền vàng? Chắc chắn nhiêu đây là đủ phải không? Các ngươi còn cần gì nữa?"
Xà nhân đẹp trai bắt đầu trở nên thực sự bực bội, và lần này gã ném hai đồng tiền vàng về phía Trần Trường, mạnh mẽ hơn và tức giận hơn.
Gã trông rất bực mình nhưng thực tế, Trần Trường còn khó chịu hơn gã ta nhiều.
Người này đang thương lượng với hắn từng đồng một?
Mơ đi!
Hắn lắc đầu một lần nữa và xà nhân lập tức rít gào lên giận dữ.
Gã định nói gì đó, một xà nhân khác đứng ở trung tâm nhóm tiến lên phía trước, cắt ngang gã.
"Im miệng, Razatox." Một giọng nữ vang lên.
Cô ta gỡ mũ trùm, để lộ vóc dáng tuyệt đẹp và khuôn mặt còn tuyệt vời hơn nữa.
Xà nhân trườn tới, đôi mắt cô ta lộ rõ sự lo lắng.
"Người lạ, chúng tôi thực sự cần phải rời đi ngay bây giờ. Số phận của cả tộc chúng tôi phụ thuộc vào việc này."
"Tôi sẽ đích thân bồi thường cho cậu. Sẽ rất hào phóng. Làm ơn hãy tránh ra."
Trần Trường lặng lẽ lắng nghe lời của xà nhân nhưng trong lòng của hắn rất sốc.
Cô ta vừa nói số phận của cả tộc?
hắn không thể tin lời cô vì cấp độ của cô chỉ là cấp 20, thậm chí thấp hơn so với xà nhân đã nói chuyện trước đó.
Đồng thời, cô ta cũng được trang bị tận răng từ đầu đến chân bằng trang sức và trang bị xa hoa.
Tình huống này có gì đó không ổn.
Có lẽ những con xà nhân này là quái vật cấp cao nhưng mà cấp độ tạm thời bị giảm?
Đây là lời giải thích duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Trần Trường nhẹ nhàng gật đầu, vẫn trông rất lưỡng lự.
Nhìn thấy hắn không bị thuyết phục, xà nhân xinh đẹp ngay lập tức lấy ra một thứ gì đó từ áo choàng của cô.
"Đây. Đây là ngọc trai cá nhân của tôi. Với cái này, ngươi có thể triệu tôi hai lần. Tôi có thể đến cứu cậu giữa bất kỳ nguy hiểm nào."
Người phụ nữ nghiêm túc nhìn hắn, đưa tay ra có hai viên ngọc trai trắng.
Đang đùa à?
Trần Trường không thể tin được chuyện này.
Ít nhất tên hồi nãy còn tốt hơn.
Tại sao hắn phải cần sự giúp đỡ của một xà nhân cấp 20?
Trừ khi những gì hắn giả định là đúng… nhưng dù sao thì hắn cũng quyết tâm tìm ra sự thật.
Hắn lắc đầu và không nhận hai viên ngọc trai.
"Tôi nghĩ có lẽ cô nên sử dụng hai viên này để tự cứu mình ngay bây giờ?" Hắn bỗng trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
Biểu hiện của nữ xà nhân thay đổi ngay lập tức, và người đàn ông bên cạnh cô ta trở nên tức giận hơn.
Trần Trường rõ ràng đang chế giễu họ, hắn bây giờ thậm chí không thèm giấu diếm ý định của mình.
"Đồ ngu xuẩn! Ngươi dám từ chối đề nghị của công chúa! Rời đi ngay thôi, công chúa." Xà nhân rút thương ra và đâm về phía Trần Trường người chỉ cần lách nhẹ để tránh nó.
"Cho dù tôi có c·hết cũng mặc kệ. Tôi thà c·hết còn hơn để công chúa bị sỉ nhục như thế này!" Xà nhân hét lên.
Cuối cùng!
Câu này là thứ mà Trần Trường đã chờ đợi!
Ít nhất bây giờ, hắn đã biết danh tính của các xà nhân trước mặt và hai viên ngọc này dường như sẽ rất quý giá.
Nhưng có tin đồn gì liên quan đến hoàng gia của tộc xà nhân đâu nhỉ?
Dù hắn suy nghĩ thế nào, hắn cũng không thể nhớ ra điều gì như vậy.
Hơn nữa, chuyện này cũng có thể là một phần của nhiệm vụ đặc biệt.
Bây giờ hắn đã có được mọi thông tin từ bọn họ, hắn nhanh chóng thay đổi giọng điệu 180 độ.
"Ah! Tôi rất cảm động bởi lòng trung thành của vị xà nhân này. Lòng trung thành như vậy rất hiếm thấy! Anh có sự tôn trọng của tôi! Tôi quyết định sẽ giúp anh."
"Rời đi đi. Tôi sẽ nhận đồ.." Trần Trường nói với giọng nghiêm nghị.
Các xà nhân ngay lập tức trở nên vui mừng, người phụ nữ xinh đẹp trườn về phía trước để đích thân trao cho Trần Trường hai viên ngọc trai.
Không giống như những người khác, cô ta có thân hình rắn màu vàng rất bắt mắt.
Trần Trường nhìn cô từ trên xuống dưới, cẩn thận quan sát mọi chi tiết và khi cô đưa tay ra, với hai viên ngọc trai trong lòng bàn tay… hắn đột ngột nắm chặt tay cô.
Không ngờ đến điều này, bàn tay mềm mại đó đang cố gắng vùng vẫy ra nhưng vô ích.
"Cậu! Cậu đang làm gì vậy? Không phải vừa rồi chúng ta đã làm thỏa thuận rồi sao?" Nữ xà nhân lo lắng rít lên với hắn.
"Đúng. Nhưng chúng ta vẫn còn thỏa thuận. Tôi dừng cô lại là vì cô đang quên một điều quan trọng!" Hắn buông tay cô ra.
"Là cái gì?"
“Xin hãy cởi bỏ tất cả quần áo, áo giáp và đồ trang sức của cô và để chúng ở đây.”
"Cái gì?"
Năm xà nhân trông hoàn toàn kinh ngạc và tức giận trừng mắt nhìn Trần Trường.
"Biến thái! Tránh xa công chúa ra!"
Một trong những xà nhân hộ vệ đứng bên phải lấy ra một thanh thương và lao vào Trần Trường.
Nhưng cấp độ của tên đó chỉ là 18, Trần Trường giống như tiện tay chặn được nó.
Hắn xém bật cười trước màn thể hiện thảm hại này, nhưng hắn không đi quá xa.
Ngay cả khi cấp độ của họ bị giảm đi, họ vẫn có thể sở hữu một con át chủ bài nào đó để cứu mạng.
Tốt nhất là đừng đánh giá thấp họ.
“Đợi và nghe tôi nói đã.”
Hắn giơ hai tay về phía trước ra hiệu cho họ dừng lại.
"Nếu bỏ lại mọi thứ, thì tôi có thể thuyết phục các đồng bọn của mình là tôi đã g·iết tất cả các người."
"Như vậy các người có thể yên tâm, sẽ không có người khác đuổi theo." Hắn giải thích với nụ cười điềm tĩnh.
"Ồ!" Sau khi nghe những lời của Trần Trường, người hộ vệ quay lại nhìn những đồng bạn của mình và lúc này gã đang bối rối.
Tất cả các xà nhân khác cũng có biểu hiện tương tự.
Có vẻ như họ không thể hiểu được liệu người trước mặt này, muốn ăn c·ướp giữa ban ngày hay có ý định giúp đỡ họ chân thành.
Sau vài giây, nữ xà nhân xinh đẹp đến kinh ngạc kia cắn môi và cuối cùng cũng mủi lòng.
Một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt cô, cô nhìn Trần Trường một lần nữa trước khi cởi bỏ các thứ đang mặc trên phần thân trên mảnh mai của mình.