Lúc mới bắt đầu Diệp Quân Hoa sẽ có kế hoạch đi dạo cửa hàng bách hoá lại thuận tiện dẫn Tiểu Muội đi dạo công viên, là bởi vì anh không ngờ tới sức chiến đấu lúc mua đồ của Diệp Tiểu Muội kinh người như vậy. Lúc dùng tiền con mắt cũng không chớp một cái, càng không nghĩ tới em gái ngốc nhà bọn họ thật sự chịu bán mái tóc nuôi từ nhỏ của cô.
Chờ Diệp Tiểu Muội mua hết tất cả đồ muốn mua, hai anh em đi ra khỏi cửa hàng bách hóa, đã là bao lớn bao nhỏ, xách nhiều đồ như vậy dù sao cũng không tiện đi dạo công viên nữa.
Có điều Diệp Quân Hoa vẫn rất cưng chiều em gái ngốc, trước khi đưa ra quyết định luôn hỏi ý kiến của cô: "Tiểu Muội, em muốn đi dạo nữa không, hay là về nhà luôn?"
Khát vọng mua sắm được thỏa mãn Diệp Tiểu Muội không còn ước mong gì khác, vung tay lên nói: "Về nhà đi, em cảm thấy hơi mệt."
Diệp Quân Hoa: …
Còn chưa đi được mấy bước đã mệt mỏi, anh không khỏi bắt đầu lo lắng ngày hôm nay hai người có thể thuận lợi về nhà hay không.
Xét thấy em gái ngốc không đáng tin, Diệp Quân Hoa vô cùng tán thành quyết định của cô, bọn họ trở về sớm một chút, tỷ lệ về nhà thành công cũng có thể tăng cao một chút.
Hai anh em xách bao lớn bao nhỏ bước lên con đường trở về nhà.
Thực ra người thật sự xách bao lớn bao nhỏ chính là anh ba Diệp, bởi vì anh vốn rất lo Diệp Tiểu Muội yếu ớt không đi tới nơi được, nếu để cô xách đồ, vậy có thể đến tối bọn họ cũng chưa tới trên trấn. Anh ba Diệp bèn kiên quyết không cần Diệp Tiểu Muội giúp đỡ.
Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không biết sự lo lắng của anh ba, thế nhưng không cần xách đồ cô vẫn rất tình nguyện, thuần thục phát thẻ người tốt cho anh ba, sau đó khoanh tay chậm rãi lắc lư về nhà.
Diệp Quân Hoa nhìn tư thái cô thích ý, rất hoài nghi bọn họ không phải đang về nhà, mà là đang đi dạo chơi.
Trên đường về nhà, bọn họ không có gặp được tài xế tốt bụng nỗ lực học theo Lôi Phong, Diệp Thư Hoa đi bộ quả nhiên rất vất vả. Bình quân mỗi một tiếng đi bộ phải ngồi nghỉ ở ven đường gần mười phút mới có thể tiếp tục đi, vì thế mặc dù thời gian bọn họ xuất phát về nhà rất sớm, đi tới khi mặt trời chuẩn bị xuống núi vẫn còn chưa về tới nhà.
Có điều lúc này cách nhà đã không xa, bởi vì khi mặt trời xuống núi bọn họ cũng đến trên trấn.
Có thể là đến nơi quen thuộc, Diệp Quân Hoa cũng không tiếp tục thúc giục em gái ngốc đi mau, mà giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa động viên: "Sắp tới nhà rồi, nếu Tiểu Muội mệt thì đi chậm một chút cũng không sao."
Tóm lại trước khi trời tối có thể về đến nhà là được. Diệp Quân Hoa cố gắng không để cha bọn họ lái máy kéo đến trên trấn đón bọn họ, máy kéo là bảo bối trong đội, nói thế nào cũng không dễ nghe.
"Em thế này không gọi là mệt…" Diệp Thư Hoa quả nhiên thả chậm bước chân, thở một hơi thật dài, cô đã mệt đến uể oải, nhưng vẫn muốn lên án hành động cực kỳ tàn ác giục cô tăng nhanh tốc độ của anh ba Diệp, Diệp Tiểu Muội liếc mắt nói: "Mà là mệt c.h.ế.t đi được."
"Vậy em sắp biến thành Tiểu Muội mệt c.h.ế.t có đúng không ha ha ha." Anh ba Diệp cười đến run rẩy.
Diệp Thư Hoa đang muốn tiếp tục nhổ nước bọt, rồi lại chẳng biết vì sao đột nhiên dừng lại, có cảm giác xoay người ra sau nhìn, trên mặt lập tức cười nở hoa, lưng không ê ẩm, chân cũng không đau nữa, tràn đầy sức sống chào hỏi: "Anh Tống, sao anh lại ở đây?"
DTV
Diệp Quân Hoa vừa nhìn ra sau theo cô, đồng thời cũng theo bản năng nhíu lông mày, Tiểu Muội nhìn thấy thanh niên trí thức Tống có cần vui vẻ quá mức thế không?
Sau đó anh ấy lại nhìn thấy thanh niên trí thức Tống ôm gói hàng, nghi mới đi ra từ bưu điện.
Tống Thanh Huy nhìn thấy hai anh em bọn họ ánh mắt một người lại nóng rực hơn một người, có hơi lấy làm sợ, giọng điệu mang theo chần chờ hỏi: "Quân Hoa, Tiểu Muội?"
Diệp Quân Hoa hoài nghi em gái ngốc của mình có rắp tâm xấu, nhưng lại tin tưởng không hề nghi ngờ Tống Thanh Huy, đương nhiên cũng trước sau như một nhiệt tình chào hỏi: "Anh Tống thật là đúng dịp, nếu không phải Tiểu Muội quay đầu lại, tôi cũng không biết anh ở ngay sau chúng tôi."
"Ngược lại từ rất xa tôi đã nhìn thấy cậu." Tống Thanh Huy vô cùng thành thực, không tự chủ liếc Diệp Tiểu Muội vài lần, lời nói ra lại hết sức hài hước.
"Nhưng tôi tưởng là cậu đi chung với một đồng chí nữ không quen biết, không tiện quấy rầy hai người."
Vậy thì khó trách, anh ấy và Tiểu Muội đi đã chậm, vậy mà anh Tống cũng không nhanh không chậm đi theo phía sau, hóa ra là sợ quấy rầy anh ấy "yêu đương".