Tuy rằng thất vọng tờ giấy nhỏ không phải thư tình, có điều anh Tống quả thực từng khéo léo từ chối lời mời của nhà bọn họ hai lần, vì vậy Diệp Thư Hoa cũng không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh. Điều này cũng vừa vặn hợp tâm ý của cô, anh Tống "nhờ" cô giữ bí mật món quà này, nghĩa là một hũ thịt hộp tròn đầy đều là của một mình cô, ăn một mình có hơi ngại, thế nhưng anh Tống thành tâm thành ý thỉnh cầu, cô đương nhiên không thể từ chối.
Ngược lại nhà cô tích trữ quá nhiều đồ ăn ngon, thịt khô lạp xưởng thịt thú rừng cái gì mẹ cô cũng chất thành núi nhỏ không nỡ ăn, thậm chí phát điên giấu đi cả sườn dê mà cô bán tóc đi mới mua được. Diệp Tiểu Muội lại giấu cái hũ chứa đầy khô bò lại dưới giường, trên mặt cũng không có chút chột dạ nào, còn yên tâm thoải mái tiếp tục nhìn tờ giấy của anh Tống.
Bởi vì có thể ăn một mình, Diệp Tiểu Muội không hề cảm thấy thất vọng với nội dung trên tờ giấy nữa, núi không đến thì cô đến, cô có thể đến với núi mà, tờ giấy của anh Tống còn cho cô linh cảm, cô có thể mượn cơ hội này làm "hồng nhạn đưa thư" với anh Tống!
Lần này, Diệp Tiểu Muội tâm phục khẩu phục anh Tống, thừa nhận anh Tống quả thực thông minh hơn cô, theo đuổi mấy tháng còn không cua được anh Tống tới tay, căn bản không phải thời cơ chưa tới, mà là cô không hề thật lòng tạo cơ hội. Dù sao cô không am hiểu thứ khác lắm, nhưng đời trước từng đọc rất nhiều lời tâm tình ở trên internet, còn chưa bắt tay vào viết thư tình, nếu như cô sớm nhớ tới chiêu này, mỗi ngày chép một câu tâm tình cho anh Tống, anh Tống còn không trực tiếp cảm động lấy thân báo đáp sao?
Đương nhiên bây giờ bắt đầu hành động cũng không tính là muộn. Diệp Tiểu Muội thầm hạ quyết tâm, lại ở trên giường tiếp tục thưởng thức chữ viết đẹp đẽ của anh Tống, mãi đến tận khi nghe thấy anh ba ở trong sân hỏi cô có muốn đi đập bánh dày với anh hay không, cô mới nhét tờ giấy dưới gối, tràn đầy sức sống trả lời: "Muốn!"
Anh ba Diệp cười nói: "Vậy em ăn sáng nhanh một chút, nếu chậm anh cũng không chờ em đâu."
Không cần anh dọa, Diệp Tiểu Muội đã vèo một cái mặc quần áo vào xuống giường.
Vương Thúy Phân chừa bữa sáng là khoai lang nướng cho Diệp Tiểu Muội, bởi vì trên lò muốn đập bánh dày phải dùng gạo nếp, không có dư nồi nấu bữa sáng cho cô, vì thế Vương Thúy Phân trực tiếp vứt mấy củ khoai lang vào trong bếp nướng coi như chuẩn bị riêng bữa sáng cho Diệp Tiểu Muội.
Có điều khoai nướng ăn ngon hơn cháo khoai lang nhiều, Diệp Tiểu Muội rửa mặt xong thì ôm khoai lang thơm ngát ăn ngon lành đến mức không ngẩng đầu lên được.
Diệp Quân Hoa bất đắc dĩ ở bên cạnh nhắc nhở: "Tiểu Muội, lót bụng thôi, bánh dày mới vừa đập xong ăn ngon hơn khoai lang nhiều, hơn nữa một năm chỉ có thể ăn lần này."
DTV
"Có thật không?" Hai mắt Diệp Tiểu Muội sáng lấp lánh nhìn anh ba một cái, không quan tâm trình độ mỹ vị thế nào, một năm chỉ có thể ăn món ngon một lần quả thực hấp dẫn cô, vì thế ăn khoai lang nướng trong tay xong thì không định ăn nữa, phủi tay đứng dậy chờ ăn bánh dày mới vừa ra lò.
Bọn đội trưởng Diệp lại vào núi, Diệp Quân Hoa xuống ruộng làm ít việc nhà nông còn tàm tạm, vào núi săn thú thì quá mức, dứt khoát ở nhà phụ mẹ. Bây giờ việc đập bánh dày đến phiên anh ấy ra tay, anh ấy và Vương Thúy Phân đổ gạo nếp nóng hổi vào thùng lớn, hai mẹ con gánh thùng gỗ ra ngoài, Diệp Thư Hoa như cái đuôi nhỏ theo ở phía sau.
Sau khi tận mắt chứng kiến, Diệp Thư Hoa mới phát hiện cái chữ "đập" trong "đập bánh dày" này vô cùng sinh động hình tượng, bánh dày đúng là ở trong cối đá dùng gậy gỗ to đập nhiều lần mà thành. Anh ba Diệp đập hai mươi ba mươi phút, ngoại trừ mẹ cô thỉnh thoảng lật gạo nếp dính thành một cục thì gần như chưa từng ngừng lại, Diệp Thư Hoa không biết anh ba có mệt hay không, ngược lại cô nhìn cũng nhức eo đau lưng thay anh.
Thế nhưng sự nỗ lực của anh ba không có uổng phí, chờ lúc mẹ cô lấy bánh dày đã được đập xong từ trong cối đá, Diệp Thư Hoa như nhìn thấy một cục bánh dày trắng trẻo non nớt còn dính dính đàn hồi, bánh dày để lâu như vậy lại vẫn nóng hôi hổi, cảm giác thần kỳ khiến Diệp Tiểu Muội rất muốn đưa tay chọt một cái, kết quả bị mẹ cô không chút lưu tình đập: "Ăn đồ ăn mà cũng muốn nghịch, con rửa tay chưa?"
Lúc Diệp Tiểu Muội vừa định chứng minh hai tay mình sạch sành sanh, anh ba nóng đến mức cởi áo ra nửa khoác vai cô cười nói: "Trở về nhanh một chút, thừa dịp bánh dày còn chưa cứng, véo mấy cái ra trộn đường trắng ăn."
"Ăn ngon không?" Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch nhìn anh ba hỏi.
"Vừa mềm vừa dẻo, ngon hơn cả để khô sau đó luộc hoặc chiên."