Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 64: Chương 64



Từ sau khi anh ba Diệp nói sắp đến tết, Diệp Thư Hoa nhanh chóng phát hiện "vị Tết" ngày càng nồng đậm, có hai sự thay đổi rõ ràng.

Đầu tiên là thời tiết ngày càng lạnh, rơm rạ mỏng trên giường đã không đủ dùng, vì vậy Diệp Thư Hoa phát hiện một hiện tượng thú vị, gần như ở cửa nhà nào cũng phơi rơm rạ. Vương Thúy Phân cũng thừa dịp có nắng, dùng hai ngày lựa ra rơm rạ sạch sẽ mềm xốp, tiến hành phơi trên sân, sau đó chất rơm rạ thành một cái "đệm giường" thật dày, nghe nói lấy loại cỏ này làm đệm giường, ngày tuyết rơi, ngủ cũng không cảm thấy lạnh.

Lúc mới vừa xuyên đến, Diệp Thư Hoa còn tỏ vẻ khinh thường đối với cách nói này, nhưng ở chỗ này sinh hoạt mấy tháng, cô thật sự đã bội phục trí khôn của nhân dân lao động, lúc Diệp Đại Bảo đang “thám hiểm” cái sân phủ kín rơm rạ, Diệp Thư Hoa làm nũng với đồng chí Vương Thúy Phân để cho bà ấy làm “đệm giường” cho mình dày một chút, như vậy ngủ mới thỏa mái. Thuận tiện còn để cho mẹ giúp cô làm hai cái gối rơm.

DTV

Nói tới gối, cũng làm cho lòng người chua xót, đời trước Diệp Thư Hoa thích các loại gối ôm vừa mềm vừa lớn, đi chỗ nào thì ôm đến chỗ đó. Đi tới thời đại này mới biết ở đại đội có rất nhiều người đều không thích dùng gối, nhà họ Diệp cũng như vậy, làm cho cô muốn làm một cái gối ngủ cũng khó khăn, chỉ có thể chờ lúc mẹ tiện tay, nói ra yêu cầu của mình.

Rốt cuộc Vương Thúy Phân cũng là mẹ ruột, đúng là dựa theo yêu cầu "xa xỉ" của Diệp Thư Hoa, làm hai cái gối rơm vừa mềm vừa lớn cho cô chủ họ Diệp đã dùng quen gối ngủ cao su, hôm nay ngay cả gối ngủ bằng bông vải cũng là chuyện cười không dám nghĩ đến, ôm hai cái gối rơm cũng làm cô thiếu chút nữa cười như đóa hoa rồi.

Trừ thời tiết ngày càng lạnh ra, Diệp Thư Hoa cũng phát hiện gần đây Vương Thúy Phân, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú ngày càng có nhiều thời gian ở nhà dọn dẹp, đây cũng là một ký hiệu rõ ràng, bởi vì việc đồng áng không còn bao nhiêu, phụ nữ có thời gian ở nhà dọn dẹp cái cũ nghênh đón cái mới.

Lúc này, mấy đứa bé có kinh nghiệm bẻ ngón tay tính ngày, người lớn sắp đi lên trấn mua đồ tết rồi.

Diệp Thư Hoa chưa từng đi xa, cho nên buổi tối trước ngày đó mới vừa nghe đồng chí Vương Thúy Phân nói ngày mai muốn đi chợ trên trấn, cô mừng rỡ vô cùng, hơn nữa vừa làm nũng vừa cứng rắn năn nỉ một đêm, thành công để cho mẹ đồng ý dẫn cô đi họp chợ.

Chẳng qua Vương Thúy Phân cũng cảnh cáo nói trước: "Chỗ chúng ta cách trấn cũng không tính là xa, nhưng cũng phải đi năm sáu km, đi ba mươi phút mới có thể đến, nếu như con đi theo không kịp, cũng không có ai dừng lại chờ con."

Diệp Thư Hoa nghe vậy nhanh chóng tính toán một chút, ba km không thể vượt qua nửa giờ, đây là mẹ cô đi dạo phố hay là đi đánh giặc?

Đối với yêu cầu này, Diệp Thư Hoa có chút muốn rút lui không đi nữa, đi đi về về chính là sáu km, còn chưa tính đoạn đường đi vào trong trấn, đơn giản chính là tiết tấu đi gãy chân, đi dạo chợ xong trở về hoàn toàn có thể biến thành tàn phế.

Nhưng suy nghĩ một chút, cô chưa từng đi lên trấn, nếu cứ bỏ như vậy, chính là một cô gái nông thôn không hiểu việc đời. Diệp Thư Hoa cắn răng gật đầu: "Con chắc chắn sẽ không kéo chân sau."

Vương Thúy Phân nhìn rõ sự do dự trong mắt của cô, thấy vậy còn cố ý chọc cô: "Vậy con đi trấn trên với mẹ, chị dâu cả của con sẽ ở nhà giặt quần áo nấu cơm trông Đại Bảo, đến lúc đó con còn phải giúp mẹ xách đồ."

Diệp Thư Hoa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng vẫn bướng bỉnh đồng ý: "Con nhất định cầm nổi."

Thật ra cũng không có nhiều đồ muốn mua, mấy đồ ăn mặn như heo gà vịt gì đó là đại đội chia, không cần đi lên trấn mua, rau dưa gì đó cũng không cần lên trấn mua. Lần này Vương Thúy Phân đi lên trấn, cũng chỉ muốn mua một chút dầu muối tương giấm, thịt muối, lạp xưởng, đậu phộng hạt dưa dùng vào dịp tết, còn có một ít bánh ngọt. Thuận tiện cả năm tiết kiệm được phiếu vải, đi lên trấn cắt chút vải về, làm đồ mới cho Đại Bảo của bọn họ. Nếu làm cho Đại Bảo, vậy phải làm cho cả Nhị Bảo, tháng ba năm sau nhóc này sẽ ra đời.

Một ít đồ như vậy, một mình Vương Thúy Phân cầm là đủ rồi, nói như vậy là chỉ muốn trêu chọc con gái nhà mình thôi, không nghĩ đến thật sự có thể lừa cô nhóc này xoay vòng vòng.

Vương Thúy Phân nhìn vẻ mặt quật cường của cô, chỉ cảm thấy một trận buồn cười: "Vậy thì tốt, sớm về phòng ngủ đi, đi lên trấn nên không thể ngủ nướng."

Diệp Thư Hoa: "..."

Không ngờ đến đi họp chợ còn phải dậy sớm, đột nhiên cô có chút hối hận làm sao bây giờ?

Trong lòng than thở một trận, nhưng ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, Diệp Thư Hoa đã rất thành thật bò dậy.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.