Bình thường có lẽ Tống Thanh Huy sẽ than phiền một trận trong lòng, Diệp Tiểu Muội lại để anh mở rộng tầm mắt.
Nhưng mới vừa rồi anh thiếu chút nữa phi lễ chớ nhìn xúc phạm cô gái, tất nhiên cũng không có tư cách nghiêm túc phê phán người ta, dù trong lòng cũng nghĩ như vậy, đành phải mím môi, tỉnh bơ dời đề tài: "Là đến trấn mua đồ à? Chỉ có một mình cô?"
"Không phải, em đi cùng với mẹ." Diệp Thư Hoa vội vã chỉ sau lưng mình, không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nhìn chằm chằm vào cái bọc Tống Thanh Huy mới lấy từ bưu điện ra, không che giấu sự tò mò của mình.
"Đây là đồ nhà anh Tống gửi cho anh sao?"
Đề tài lại bị kéo trở về, nhưng tâm trạng của Tống Thanh Huy còn chưa thoát khỏi sự lúng túng, chỉ nhạt nhẽo gật đầu: "Đúng vậy."
Cô cũng muốn có.
Diệp Thư Hoa hâm mộ nhìn cái bọc lớn này, tiếp tục "tò mò": "Nhà của anh đã gửi đồ tết cho anh sớm như vậy rồi?"
Gần đây cô bị anh ba Diệp gợi lên ngày tết gần đến, nói chuyện gì cũng có liên quan đến tết.
Tống Thanh Huy bị chọc cười bởi câu hỏi không che giấu của cô, sự lúng túng trong lòng đã bị quét sạch, lắc đầu cười nói: "Cách tết còn hai tháng nữa, chắc không phải là đồ tết."
Nói cách khác đến tết người nhà của anh còn gửi đồ đến nữa, hơn nữa đồ tết nhất định sẽ càng phong phú lớn hơn cái bọc này! Diệp Thư Hoa nghĩ đến chuyện này, hâm mộ trên mặt đã biến thành thực chất, vừa hâm mộ vừa ghen tị xúc động nói: "Người nhà của anh Tống đối xử với anh thật tốt."
Lời giống như vậy, Tống Thanh Huy đã nghe được rất nhiều từ trong miệng của người khác, nhưng cho tới bây giờ chưa người nào thẳng thắng như Diệp Thư Hoa, làm cho anh nghe xong phải mím chặt miệng, mới không nhịn được mà bật cười.
Bởi vì lúc nói chuyện, vẻ mặt của Diệp Tiểu Muội vô cùng phong phú, phong phú đến mức để cho anh tìm tòi nghiên cứu, muốn biết trong lòng cô cũng có suy nghĩ phong phú như vẻ mặt hay không.
Chỉ vì vài ba câu của Diệp Tiểu Muội, tâm trạng của anh đã thay đổi, làm một "người tốt" có ân phải trải, Tống Thanh Huy sờ túi một cái, sau đó khiêm tốn móc ra một món đồ từ bên trong, dịu dàng đưa cho cô: "Có lẽ cô sẽ thích?"
Cái này cô biết! Cặp mắt Diệp Thư Hoa sáng lên: "Kẹo sữa thỏ trắng?"
Tống Thanh Huy nhìn vào đôi mắt sáng kinh người kia, lại lặng lẽ dời đi, khen ngợi gật đầu: "Cô ăn rồi?"
Diệp Thư Hoa đã cảm động không nói nên lời, vừa gật đầu, còn không quên dùng hai tay lấy kẹo sữa trong tay anh. Kẹo thỏ trắng, nhãn hiệu nổi tiếng của Trung Quốc, quả nhiên anh Tống chính là nhà giàu có.
Quan trọng nhất là cô còn chưa cua được anh, mới có tiếp xúc mấy lần, nhưng anh đã vừa đưa sữa mạch nha vừa đưa kẹo sữa thỏ trắng, rốt cuộc đây là Lôi Phong sống tuyệt thế gì vậy!
Hai người cũng không lên tiếng, giống như đang hoàn thành một cuộc giao dịch bí mật nào đó. Diệp Tiểu Muội yên lặng lấy kẹo trên tay anh, Tống Thanh Huy lẳng lặng nhìn cô, chỉ mấy giây tiếp xúc, lúc thu tay về hình như anh còn có thể cảm giác được xúc cảm bị đầu ngón tay cô chạm vào. Không nhẹ không nặng, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ đang cào nhẹ mấy cái, cào đến mức làm cho ý chí của anh trở nên m.ô.n.g lung, không biết từ lúc nào lại từ trong túi móc ra một nắm kẹo.
Mẹ ơi, đây chính là túi doraemon mà!
DTV
Diệp Thư Hoa hạnh phúc gần như té xỉu, chẳng qua động tác lại không chậm chạp chút nào, nhanh chóng vươn móng vuốt ra. Cho dù anh Tống thật sự là mèo máy, cô cũng có thể cầm hết được kẹo này, túi không đủ, có thể cởi áo khoác ra làm túi!
Lúc cuộc giao dịch "bẩn thỉu" lần thứ hai kết thúc, Diệp Thư Hoa cầm kẹo sữa trên tay Tống Thanh Huy, còn có tâm trạng để nhiều chuyện: "Anh Tống, không phải nhà anh ở Bắc Kinh sao, sao lại gửi kẹo thỏ trắng ở Thượng Hải cho anh?"
Tống Thanh Huy thực sự cảm thấy có hứng thú, hỏi ngược lại: "Cô biết kẹo thỏ trắng là của Thượng Hải?"
Diệp Thư Hoa nháy mắt: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Cô nhớ khi còn bé có đi du lịch Thượng Hải với ông nội bà nội, bà nội rất thích mấy nơi bán đặc sản, cô thích nhất là kẹo thỏ trắng do Thượng Hải sản xuất!
"Là Thượng Hải sản xuất." Đáy mắt Tống Thanh Huy có chút ý cười, giải thích.
"Chẳng qua hợp tác xã mua bán ở Bắc Kinh cũng có bán, hơn nữa số lượng cung ứng còn dồi dào hơn những tỉnh lị khác."
Đời trước việc mua hàng trên mạng rất phát triển, mở Taobao ra giống như có cả thế giới, cho nên lúc này cô có cảm xúc vô cùng sâu sắc đối với sự phân phối vật liệu không đều của thời đại này. Diệp Tiểu Muội nâng khuôn mặt ngốc nghếch ngây thơ lên cảm thán nói: "Nhân dân thủ đô thật may mắn."
Tống Thanh Huy lại bị cô chọc cười, tiếp đó lại móc kẹo thỏ trắng ra.