Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 71: Chương 71



Sức chiến đấu của đồng chí Vương Thúy Phân vô cùng kinh người, nhóm đội quân tóc dài đi với bọn họ còn chưa ra, bà ấy đã cõng một cái sọt tràn đầy đi đến bên cạnh con gái ngốc. Chỉ là liếc nhìn cái đầu bù xù với khuôn mặt bẩn của con gái, người không biết còn tưởng rằng là đứa ngốc nào đó, Vương Thúy Phân dừng bước chân, không có cách nào nhìn thẳng được.

Mẹ không chê con xấu, tình thương của mẹ vẫn làm cho Vương Thúy Phân vượt qua "xấu hổ" kiên định đi đến bên cạnh con gái, nhíu mày nói: "Hôm nay chải đầu như thế nào vậy? Rối như ổ gà, còn không bằng buộc lại đơn giản!"

"Rất rối sao?" Diệp Thư Hoa còn chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng, đưa tay sờ đầu mình, lúc này mới thay đổi sắc mặt, kiểu tóc xinh đẹp đáng yêu đi đầu rồi?

Cô lại dùng cái đầu ổ gà, đợi cùng một chỗ với thanh niên trí thức Tống thân ái và tình địch giống như nữ thần kia, vậy không phải là làm nền cho tình địch nửa ngày sao!

Nghĩ đến hình ảnh đó, Diệp Thư Hoa bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.

Vẻ mặt của Tiểu Muội giống như chịu rất nhiều đả kích, làm cho Vương Thúy Phân bị chọc cười, đột nhiên sẵng giọng nói: "Xem sau này con còn muốn làm mấy thứ màu mè như vậy hay không?"

Diệp Thư Hoa điên cuồng lắc đầu, không làm, đời này cũng không làm nữa.

Vương Thúy Phân hoàn toàn không tin, con nhóc này điển hình là người nhớ ăn không nhớ đánh, không chừng qua hai ngày lại lập tức quên.

Chẳng qua cô gái nhỏ đều cần mặt mũi, bà cũng không nở trách con gái nhỏ đang khổ sở, không thể làm khác hơn là an ủi.

"Cũng may con không dùng kẹp tóc và hoa cài do anh con mua, nếu không đi hợp tác xã mua bán một chuyến, kẹp hoa gì đó cũng không còn."

Diệp Thư Hoa đúng là bị những lời này an ủi, cô lại sờ đầu, âm thầm vui mừng, rối thì rối đi, ít nhất khuôn tóc vẫn còn, lại dựa vào giá trị nhan sắc của cô vẫn có thể chống đỡ được, còn có thể hoàn mỹ diễn ra bộ dạng cái đẹp lộn xộn.

Chỉ cần Diệp Tiểu Muội không mất kẹp tóc độc nhất vô nhị trong mấy thôn, sẽ không tính là không có cách nào cứu chữa được.

Chỉ như vậy, không đến hai giây Diệp Tiểu Muội lại nhặt về lòng tự tin mà mình đã đánh mất, lại sờ kẹo Đại Bạch Thỏ trong túi, cả người lại bắt đầu vui vẻ, thần bí đưa tay ra: "Mẹ, con cho mẹ xem bảo bối!"

Vốn dĩ Vương Thúy Phân không coi "bảo bối" của cô là cái gì, chỉ tùy ý liếc mắt một cái, kết quả vô cùng kinh ngạc: "Con lấy kẹo ở đâu ra?"

Đúng vậy Diệp Thư Hoa đang chia sẻ kẹo thỏ trắng mình vừa mới lừa gạt cho đồng chí Vương Thúy Phân xem, mặc dù chỉ keo kiệt móc ra một viên, nhưng cũng đủ làm cho Vương Thúy Phân hoảng sợ.

Diệp Thư Hoa cũng cảm thấy mình thật hào phóng, dù sao đây cũng là kẹo thỏ trắng, sản xuất ở Thượng Hải! Nhãn hiệu nổi tiếng! Đóng gói "xa xỉ"! Còn xa xỉ hơn cả kẹo vụn của cha đội trưởng cho cô nữa.

Nếu không phải tác phong nhà giàu của Tống Thanh Huy tiếp sức cho cô, Diệp Thư Hoa còn thật sự không nỡ lấy ra chia sẻ.

Lúc Diệp Thư Hoa đang cảm động vì trước kia mình chưa từng hào phóng như vậy, Vương Thúy Phân đã vô cùng căng thẳng hỏi nguồn gốc: "Kẹo này từ đâu đến?"

DTV

Vương Thúy Phân không phải là người mẹ thích nghi ngờ con của mình, trái lại bà ấy rất bao che, con gái ngốc chỉ có thể để một mình bà ấy dạy dỗ, người khác nói nhiều thêm hai câu cũng không được.

Nhưng dù cho có bao che cũng phải phù hợp với pháp luật cơ bản, loại kẹo mắc tiền chỉ có gia đình công nhân hay gia đình cán bộ mới có thể ăn nổi, cũng không phải là loại tùy tiện là có thể nhặt ở dưới đất, mà con gái ngu ngốc nhà mình thì trừ ăn ra trong đầu cái gì cũng không có. Vương Thúy Phân cũng có nghĩ không biết vào ngày nào đó cô có thể bị người khác cho ăn một trận lừa gạt hay không, bây giờ con nhóc này lại thật sự âm thầm móc một viên kẹo sữa đắt tiền ra, bà ấy căng thẳng cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Diệp Thư Hoa nhìn vào ánh mắt sắc bén của mẹ mình, bình tĩnh nói: "Con thấy anh Tống đi ra từ bưu điện nên lên tiếng chào hỏi, anh ấy cho."

Cô cũng không được xem là nói dối, chẳng qua cố ý tóm tắt một ít việc nhỏ không đáng kể, ví dụ như đuổi theo người ta mấy trăm mét mới thành công gọi được người, thanh niên trí thức Tống người ta không chỉ cho cô một hai viên kẹo, mà còn ra tay rộng rãi cho cô mấy chục viên, móc rỗng toàn bộ túi của anh.

Nhưng chỉ cần không nói dối, Diệp Thư Hoa có thể có lý chẳng sợ, mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Từ trên mặt con gái Vương Thúy Phân không nhìn ra đầu mối gì cả, trái lại cũng tin, thậm chí ngầm hiểu cười nói: "Tiểu Tống đi ra từ bưu điện, chắc là trong nhà lại gửi đồ đến."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.