Lần này cũng giống như vậy, Lâm Hồng Mai liếc Tống Tú Tú rồi không nhìn nữa, tiếp tục tố cáo Diệp Thư Hoa: "Trước đó chúng ta đã bàn bạc xong, chính Tiểu Muội cũng đồng ý, không xuống ruộng kiếm điểm công, công việc trong nhà do em bao trọn, bao gồm rửa bát giặt quần áo nấu cơm quét sân, chăm sóc Đại Bảo..."
Cô em chồng tham ăn lười làm, có cơ hội là làm biếng, Lâm Hồng Mai cho là mình không thể dung túng tật xấu này được. Anh cả Diệp nghe vậy không nhịn được: "Ngày nào Tiểu Muội mà chẳng nấu cơm, chẳng giúp em chăm sóc Đại Bảo, cũng đáng giá để nhắc đi nhắc lại nhiều lần? Lại nói, Tiểu Muội không kiếm điểm công, không phải những ngày qua em cũng không kiếm được điểm công sao?"
Lời này của anh cả Diệp có lực sát thương quá lớn, Tống Tú Tú không xuống ruộng làm việc cũng nghe không lọt tai, cười uốn nắn lại: "Anh cả, không thể nói như vậy được, hai người bọn em là vì ruộng đồng không còn công việc, chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi, không phải lúc nông nhàn mọi người đều như vậy sao?"
Anh hai Diệp vui vẻ cười nói: "Vậy hai người cũng ở nhà nghỉ ngơi rồi, Tiểu Muội không thể nghỉ ngơi hai ngày sao?"
Lời này chính là tiếng lòng của Diệp Thư Hoa, làm cho cô không nhịn được điên cuồng gật đầu, quả thật anh hai Diệp thật thông minh, mọi người cũng nghỉ ngơi, vậy cô cũng phải có kỳ nghỉ đông!
Trong lúc nhất thời Tống Tú Tú bị lời mạch lạc rõ ràng của chồng làm cho nghẹn họng không lời nào để chống đỡ.
Lâm Hồng Mai thì cắn răng, rất muốn hỏi cô em chồng làm chút chuyện nhà cũng muốn nghỉ ngơi, vậy bọn họ nuôi con nhóc này uổng phí à?
Đang lúc lúng túng, Vương Thúy Phân cũng không ngồi yên nữa ôm Đại Bảo đi ra.
DTV
Vương Thúy Phân đoán được, gần đây cả ngày thằng cả và thằng hai bị Tiểu Muội dụ đến mức mặt mày hớn hở, trước đó mấy anh em chưa từng hòa thuận, vợ mình ồn ào, hơn phân nửa bọn họ sẽ giúp em gái. Nhưng bà không nghĩ đến bọn họ lại có thể thiên vị như vậy, nghe ý này còn muốn để cho Tiểu Muội chơi nhiều thêm mấy ngày.
Như vậy sao được, Tiểu Muội đã rất lười biếng rồi, lại để cho hai đứa anh trai này nuông chiều, vậy còn không phải lật trời sao? Cho nên Vương Thúy Phân ôm cháu trai bảo bối ra, không vui nhìn Diệp Thư Hoa: "Đại Bảo ở nhà làm ồn ào đến trưa, vì tìm con đó, con làm cô út như thế hả?"
Tiểu Mập Mạp giống như đạo cụ biểu diễn, cứ a a nha nha như là đang hưởng ứng lời của bà nội, Diệp Thư Hoa thấy vậy đúng là có chút ngượng ngùng, cô chơi quá sung sướng, hoàn toàn quên mất Tiểu Mập Mạp, vì vậy chủ động đi qua ôm nhóc con, cũng biết sai: "Vậy buổi chiều con mang theo Đại Bảo cùng đi chơi có được không?"
Vương Thúy Phân liếc nhìn hai con dâu vẫn còn không cam lòng, nghiêm mặt nói: "Trước khi ra ngoài phải rửa bát, mẹ và chị dâu của con đều bận chuyện của mình không có thời gian giúp con làm việc."
Mặc dù không thể có kỳ nghỉ đông, nhưng mẹ ruột sừng sộ lên, Diệp Thư Hoa cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Được ạ."
"Buổi chiếu trở về sớm làm cơm."
Diệp Thư Hoa tiếp tục gật đầu không có chút áp lực. Cơm tối chính là hâm đồ ăn của buổi trưa, so easy.
Vương Thúy Phân dễ như trở bàn tay giải quyết ngọn nguồn vấn đề, lúc này mới gọi mọi người: "Được rồi, đều vào nhà ăn cơm đi."
"Ba anh em ngốc nhà họ Diệp" không tim không phổi nghe vậy, vui vẻ vào nhà ăn cơm, chỉ có Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú nhìn nhau không có cảm xúc gì, bọn họ làm ồn ào như vậy, thật ra cũng vì mấy chuyện mà mẹ chồng nói thôi.
Hiện tại cô em chồng nghe lời như vậy, trái lại làm cho bọn họ trở thành người thích làm to chuyện?
Chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp vẫn còn đang bực bội, sự chú ý của Diệp Thư Hoa đã hoàn toàn thay đổi, cô nhìn gian nhà chính, đột nhiên kêu lên: "Cha còn chưa trở về ăn cơm? Nhưng ở chỗ ao cá cũng không thấy cha!"
Vấn đề của "ngốc hạng nhất của nhà họ Diệp" quá ngớ ngẩn, hai ngốc và ba ngốc cũng nghe không nổi, bưng bát cười một trận, anh cả Diệp mới hỏi ngược lại: "Em không phát hiện buổi sáng cha hoàn toàn không có đi ao cá sao?"
Không chỉ có một, Diệp Thư Hoa cũng cảm thấy vấn đề của anh cả có chút làm nhục chỉ số thông minh của cô, cho nên bĩu môi nói: "Một người sống lớn không thấy bóng dáng như vậy, sao em lại có thể không phát hiện ra được."
Nhưng Diệp Thư Hoa không xem là thật, bởi vì trong suy nghĩ của cô, cha đội trưởng là điển hình của núi cao hoàng đế xa, một tay che trời, dù sao không có người có thể khiêu chiến uy tín của ông ấy, có lẽ hơn phân nửa lúc đi phòng làm việc đều trộm lười ngủ một giấc. Nhưng đại đội Song Cương có phòng làm việc của cán bộ không?
Thôi đi, không cần để ý đến những chi tiết này, chỉ cần biết cha đội trưởng có đặc quyền này là được.