Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 90: Chương 90



Một giây bị Lý Kế Hồng cười nhạo kia, đúng lúc Diệp Thư Hoa bị một thím kéo tới giới thiệu nhà mẹ mình có một cậu em chồng của một chị bà con, cũng tốt nghiệp cấp ba giống anh ba Diệp, làm công ở hợp tác xã mua bán trấn bên cạnh. Còn chưa có đối tượng, tóm lại là một người đàn ông độc thân giàu có, Diệp Thư Hoa nhất định không thể bỏ qua ba la ba la.

Diệp Thư Hoa không có tiền đồ, nghe đến hợp tác xã mua bán đã không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Tất nhiên còn nhớ đến lời dặn của đồng chí Vương Thúy Phân, không có đồng ý gặp mặt gì đó của thím này, mà là cúi đầu tiếp tục giả bộ ngượng ngùng, không nghĩ đến vận may lại không tốt như vậy, bị đối thủ một mất một còn Lý Kế Hồng thấy rõ ràng.

Dĩ nhiên Lý Kế Hồng cũng không thể bỏ qua cơ hội như vậy.

DTV

Quan sát tình hình tỉ mỉ này cũng có Thường Quyên Quyên, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cho nên cô ta lặng lẽ liếc nhìn Tống Thanh Huy ở phía sau, cười dịu dàng nói: "Kế Hồng, đừng nói như vậy, qua hết năm Tiểu Muội cũng đã mười tám rồi, bên này con gái của đại đội Song Cương lập gia đình tương đối sớm. Hiện tại người ta nghĩ đến những chuyện này cũng rất bình thường, nữ đồng chính nên vì mình cũng là chuyện không sai..."

Giọng của nữ thanh niên trí thức không lớn, đám bác gái náo nhiệt ở phía trước không nghe được, nhưng đám nam thanh niên trí thức cách rất gần với các cô, tai của Tống Thanh Huy cũng rất tốt. Trước khi nói chuyện Thường Quyên Quyên còn lặng lẽ nhìn anh, lúc đầu anh không để ý lắm, bây giờ lại thật sự có một loại cảm giác đỉnh đầu có một mảnh thảo nguyên xanh tươi.

Suy nghĩ một chút, đúng là ở trong mắt Diệp Tiểu Muội nam đồng chí ở hợp tác xã mua bán tương đương với thịt hộp ăn hoài không hết, Diệp Tiểu Muội chắc chắn sẽ theo đuổi, cả ngày dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn vị nam đồng chí kia. Nghĩ như vậy, Tống Thanh Huy có một loại cảm giác nguy cơ không giữ được địa vị một cách khó hiểu.

Diệp Thư Hoa bị mấy bà bác gái trêu chọc đến c.h.ế.t đi sống lại, cúi đầu thấp đến mức cổ cũng có chút cứng, nhưng động tác ghi tên thúc giục đội viên in dấu tay lại không chậm trễ chút nào. Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đội ngũ trước mặt của Tống Thanh Huy đang từ từ rút ngắn lại.

Ra sức như vậy, tất nhiên không phải bởi vì Diệp Tiểu Muội rất thích công việc này, mà là bởi vì không làm xong không thể về ăn cơm. Cô đã đói bụng đến mức kêu ục ục từ lâu rồi, cảm giác mỗi phút đều muốn mạng chó của mình. Từ trước đến giờ Diệp Thư Hoa chưa từng nhớ nhung khoai lang của nhà bọn họ như vậ, à không, gọi là cháo khoai lang tương đối thích hợp.

Đại đội sản xuất Song Cương được xem là đại đội có điều kiện tốt nhất, biểu hiện cụ thể ở lúc bọn họ nông nhàn, nhà nhà lại vẫn có thể ăn uống một ngày ba bữa tiêu chuẩn, chuyện này làm cho những người nghèo trong đội sản xuất khác một ngày chỉ ăn hai bữa vô cùng hâm mộ, thật muốn kiếp sau làm người của đại đội Song Cương.

Đáng tiếc có người ở trong phúc cũng không biết phúc, mỗi ngày Diệp Tiểu Muội có thể "sống như thần tiên" ăn một ngày ba bữa, vẫn có chút oán hận. Cho là cái gọi là ba bữa cơm này đã bị giảm giá, đồng chí Vương Thúy Phân phân phó cô chuẩn bị cơm tối, nhưng thậm chí chút gạo cũng không nỡ bỏ, nhà gần mười miệng ăn, dự tính cơm tối lại chỉ có nửa bát gạo!

Không bột đố gột nên hồ, Diệp Thư Hoa chỉ có thể cho nhiều khoai lang tùy tiện nấu một chút, cũng may năm nay khoai lang trên đất phần trăm có sản lượng nhiều, mẹ cô không mất trí đến mức ngay cả khoai lang cũng quy định số lượng. Nhưng để cho Diệp Thư Hoa nói buổi tối nhà cô ăn cháo khoai lang đều cảm thấy có chút thiếu tự tin, rõ ràng chính là một nồi khoai lang luộc.

Ở trong mắt cô chủ họ Diệp, khoai lang luộc hoàn toàn không tính là bữa ăn chính, nhiều nhất là làm bữa ăn phụ thôi.

Nhưng đồng chí Vương Thúy Phân nói, không phải tết không phải ngày lễ không đãi khách, buổi tối lại không cần làm việc, phí lương thực làm gì, tùy tiện ăn no là được.

Dù sao tài chính quyền hành quyết định công việc trong nhà đều trong tay đồng chí Vương Thúy Phân, bà ấy vui là được rồi, Diệp Thư Hoa có thể làm cũng chỉ là bữa tối lúc bưng chén thường sẽ xúc động một chút. Mỗi ngày bữa sáng bữa tối đều là khoai lang không ăn hết, số của cô thật khổ, sau đó thì l.i.ế.m sạch sẽ bát. Trong lòng Diệp Tiểu Muội chê, nhưng thân thể vẫn rất thành thực.

Nhưng bây giờ cô đói bụng đến mắt nổ đom đóm, đừng nói là khoai lang luộc, ngay cả khoai lang sống cũng là trèo cao rồi. Từ trước đến nay thân thể và tâm hồn của cô chưa từng thống nhất như vậy, hận không thể lập tức bay về nhà ăn khoai lang luộc thơm ngát của mẹ cô luộc!


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.