Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 92: Chương 92



Ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thấy được anh Tống mà cô nhớ mong đứng ở bên cạnh, ánh mắt Diệp Thư Hoa phát sáng.

Bình thường Diệp Thư Hoa thưởng thức thậm chí là ngưỡng mộ đối với Tống Thanh Huy, đều là tới từ thực lực kinh tế và phong cách nhà giàu của anh. Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh cho cô kẹo và sữa mạch nha ngon như vậy, còn có những thịt hũ cô không có cơ hội thấy của anh, Diệp Thư Hoa cũng đã cảm thấy anh vô cùng đẹp trai rồi.

Cũng không quan tâm đến giá trị nhan sắc.

Tất nhiên đây không phải là nói bộ dạng của Tống Thanh Huy không đẹp, chẳng qua Diệp Thư Hoa còn chưa có cơ hội nghiêm túc thưởng thức sự đẹp trai của anh mà thôi.

Mà bây giờ cơ hội đến rồ, đại khái là bởi vì Tống Thanh Huy xuất hiện quá đột nhiên, nhất thời Diệp Thư Hoa chưa kịp mang theo một tầng kính dành riêng khi nhìn anh. Lần đầu tiên cô nhìn dáng vẻ chân thật của Tống Thanh Huy, trong nháy mắt đó không nhịn được mà ánh mắt sáng lên, bởi vì anh rất đẹp trai.

DTV

Đàn ông thích nhìn người đẹp dưới ánh đèn, tất nhiên phụ nữ cũng thích nhìn anh đẹp trai dưới ánh đèn, hôm nay bởi vì ở trong đội phải cả đêm chia cá, không thể tiến hành trong tối lửa tắt đèn được, vì vậy chú Chí Căn đã ôm đèn mỏ bảo bối trong đội ra.

Trước mắt đại đội Song Cương còn chưa có điện, thậm chí vào ban đêm phần lớn đội viên ngay cả đèn dầu nến cũng không nỡ dùng, đen pin lại càng là đồ mắc tiền hiếm có. Đèn mỏ bảo bối này của đại đội, bàn về mặt tinh xảo thì kém hơn đèn pin, bởi vì nó có chút nặng, dùng cũng tương đối lâu đời, nhưng thắng ở chỗ ánh sáng đủ, một máy đèn mỏ tương đương với độ sáng của bốn năm cái đèn pin cầm tay.

Bởi vì có nó, sau khi trời tối Diệp Thư Hoa ghi tên cũng không có chút vất vả nào.

Bây giờ Tống Thanh Huy đối mặt với cô, đúng lúc cũng được nguồn sáng bao phủ, bị ánh đèn chiếu sáng, vốn dĩ ngũ quan đã đẹp trai xuất chúng, bây giờ lại giống như bị bao phủ bởi một tầng ánh mắt nhàn nhạt. Thấy Tống Thanh Huy như vậy, đột nhiên trong đầu của Diệp Thư Hoa thoáng qua bốn chữ - Chi Lan Ngọc Thụ*.

*Chỉ con người ưu tú, xuất sắc.

*Chỉ con người ưu tú, xuất sắc.

Tuy nhiên để cho một người mù chữ thường chỉ biết "rất giỏi rất giỏi" đổi thành "muốn lấy chồng rồi" khen người khác và nhớ được câu “Chi Lan Ngọc Thụ” thì cần phải tu dưỡng văn học như Diệp Thư Hoa, đủ để chứng minh giờ phút này Tống Thanh Huy đã đẹp trai kinh thiên động địa.

Diệp Thư Hoa còn lưu ý, anh Tống không chỉ đẹp trai, còn thật tâm cơ, cố ý ăn mặc một phen mới ra ngoài.

Lần nãy bọn họ "gặp mặt" là gần tối, Tống Thanh Huy mới từ vũng bùn đi lên, cả người đều biết thành tượng đất, chứ đừng nói đến chuyện có hình tượng hay không. Nhưng bây giờ cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tóc còn chưa khô, có thể thấy gội rất sạch sẽ. Không chỉ gội đầu, quần áo trên người của Tống Thanh Huy nhìn cũng thật mới, nút áo khoác còn chưa cài chắc, để cho Diệp Thư Hoa phát hiện cổ áo sơ mi bên trong.

Ở thời đại này mặc áo sơ mi trắng, anh Tống thật là một thanh niên tinh xảo.

Nhưng mà cô thích, hì hì!

Bị sắc đẹp mê hoạch trong nháy mắt Diệp Thư Hoa không cảm thấy đói bụng nữa, cũng không gấp về nhà, hứng thú nói chuyện đã được tăng lên: "Anh Tống, trễ như vậy mới đến sao? Cá của anh cũng không lớn cho lắm, hì hì."

Diệp Thư Hoa nói như vậy cũng không phải cố ý gây sự, mà là muốn ném gạch dẫn ngọc, mặc kệ Tống Thanh Huy giải thích cá của mình cũng không được tính là nhỏ, hay là phụ họa lời của cô, cô cũng có thể thuận tiện mời anh đi đến nhà ăn cá. Mặc dù tối hôm nay không được, nhưng ngày mai ngày mốt đều thuận tiện, dù sao ăn cá cũng không cần chọn ngày tốt.

Đúng vậy, dù có người lời thề son sắc giới thiệu đối tượng "ngồi trong hợp tác xã mua bán" cho cô, Diệp Thư Hoa cũng không buông tha kế hoạch lừa gạt thanh niên trí thức Tống về nhà cô ăn cơm. Bởi vì so với đồng chí ở hợp tác xã mua bán chưa thấy bóng dáng kia, thịt hộp của anh Tống là đặt ở trước mắt. Mặc dù nói trẻ con mới chọn, người trưởng thành đều muốn hết, nhưng đến lúc cần lựa chọn, Diệp Thư Hoa vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ.

Nhưng Diệp Thư Hoa nghĩ rất đẹp, anh Tống luôn phối hợp lần này lại không theo kịch bản của cô.

Trên mặt của Tống Thanh Huy vẫn nở nụ cười trước sau như một, nhưng hoàn toàn không muốn nói chuyện với Diệp Thư Hoa, trực tiếp nhắc nhở: "Thời gian không còn sớm, tôi trực tiếp ấn dấu tay vào chỗ này là được đúng không?"

"Hả?" Diệp Thư Hoa không chuẩn bị trước, theo bản năng nháy mắt, phối với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn lại có chút ngốc nghếch đáng yêu.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.