Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 97: Chương 97



Tống Thanh Huy không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn Diệp Tiểu Muội ngoài miệng nói xấu hổ, thân thể lại rất thành thật nhanh chóng mở hộp ra, vô ý thức cong môi: "Cô thích là được."

Diệp Thư Hoa mở ra phát hiện bên trong tràn đầy một hộp kẹo sữa, ít nhất cũng phải nửa cân, nhất thời dân nghèo cảm động rơi nước mắt: "Rất thích hu hu hu..."

Nhiều kẹo như vậy, không cần tiết kiệm cũng có thể ăn được nửa năm. Diệp Thư Hoa ngưỡng mặt nhìn về phía anh Tống, phát thẻ người tốt rất thuần thục: "Anh Tống, anh thật tốt!"

Tống Thanh Huy khiêm tốn cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn nhà nông sân nhỏ ở phía trước, ôn hòa nói: "Thời gian không còn sớm, sớm về nghỉ ngơi đi."

Một hộp kẹo này, làm cho hình tượng của Tống Thanh Huy trong lòng Diệp Thư Hoa lại cao lớn hơn một ít.

Đối với Diệp Thư Hoa mà nói, bây giờ anh Tống đã là nhân vật nam thần rồi, lời của nam thần sao có thể không nghe? Cho nên miệng nhanh hơn đầu, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vâng."

Tống Thanh Huy cười khẽ: "Đi đi."

Anh cũng không nhúc nhích, chẳng qua là giơ đèn pin trong tay lên, chiếu sáng đường đến cửa nhà họ Diệp.

Diệp Thư Hoa nghe lời nam thần, trên mặt tràn đầy nụ cười mơ mộng, ngoan ngoãn đi lên con đường phía trước đã được đèn pin chiều sáng.

Đi được một nửa lý trí trở về, lại nhớ đến một chuyện rất quan trọng, đột nhiên Diệp Thư Hoa xoay người lại, không chút báo trước chạy trở về: "Anh Tống!"

Tống Thanh Huy không khỏi trợn mắt, theo bản năng cầm đèn pin nhằm ngay vào cô.

Đêm khuya tối đen, chỉ có một chùm sáng, thiếu nữ xinh đẹp giống như con bướm bay về phía anh, hình ảnh xinh đẹp như trong tiểu thuyết, hoàn toàn đánh trúng nửa chất văn nghệ trong người như Tống Thanh Huy, tim anh không bị khống chế đập nhanh, ánh mắt có chút nóng bỏng khó hiểu, chẳng qua giọng nói vẫn cố gắng khắc chế.

"Sao vậy?"

Đáng tiếc ngụy trang của anh không có tác dụng, ánh mắt chính là cửa sổ tâm hồn, Diệp Thư Hoa ngẩng đầu chống lại đôi mắt còn sáng hơn cả ngôi sao trên bầu trời kia của anh, đầu óc nóng lên, lời mời ăn cơm đến khóe miệng biến thành tỏ tình: "Em thích kẹo, cũng thích anh Tống!"

Hình như Tống Thanh Huy nghe được một tiếng "ầm" trong đầu mình, từ mặt đến cổ đều ửng đỏ.

Diệp Thư Hoa m.á.u nóng dồn đến não xúc động tỏ tình, không chút hồi hộp nhận được kết quả bi kịch.

Đúng vậy, Diệp Thư Hoa cũng cảm thấy không có bất ngờ gì, thậm chí còn hiểu sự lựa chọn của Tống Thanh Huy.

Nói không biết xấu hổ, thì đời trước cô cũng là nhân vật cấp nữ thần, người theo đuổi từ cửa nhà.... Thế nào cũng phải xếp được ba vòng bên ngoài nhà, bốn bỏ năm lên tương đối chính là lượn quanh hai vòng Trái Đất. Hiện trường tỏ tình gì đó, cứ cách ba năm ngày Diệp Thư Hoa lại trải qua, có thể nói, cô là người rất có kinh nghiệm.

Bị yêu thích không có gì phải sợ, bởi vì không thiếu đối tượng để yêu đương, Diệp Thư Hoa càng không chút kiêng kỵ chọn xương trong trứng gà. Ở điều kiện của cô, tướng mạo vóc người chỉ là cơ sở. Còn lại khí chất phải trưởng thành, không đủ khí phách đàn ông, pass. Da dẻ không tốt, pass. Tính cách không đủ chăm sóc cẩn thận chững chạc, toàn bộ pass pass.

Nói cách khác, cô cũng không muốn để đối tượng theo đuổi làm nền gì đó cho mình, không nhìn đến đám người theo đuổi, từ chối lập tức không thương lượng, Tống Thanh Huy không chấp nhận cũng là chuyện quá bình thường.

Người quý ở chỗ tự biết mình, cho dù người bị từ chối là chính cô, Diệp Thư Hoa vẫn cảm thấy lựa chọn của anh Tống không có vấn đề gì cả!

Mà cô cũng không vì thất bại của mình mà cảm thấy mất mác buồn bã, bởi vì không phải cô không đủ ưu tú, chẳng qua là chưa chuẩn bị đầy đủ mà thôi, chờ cô trở về tu luyện một đoạn thời gian, sẽ nhanh chóng bắt được nam thần vào tay!

Chẳng qua Diệp Thư Hoa có hiểu được lời từ chối của Tống Thanh Huy, nhưng không hiểu cách từ chối của anh.

Tống Thanh Huy vừa không cứng nhắc phát cho cô thẻ người tốt, cũng không sắm vai một người anh trai tốt để cho cô mỗi ngày học tập cho giỏi, mà là đưa tay sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Về sớm nghỉ ngơi đi."

Diệp Thư Hoa theo bảng năng nghiêng đầu một chút, những lời này là có ý gì?

Hay là anh Tống cho là cô nói bậy nói bạ?

DTV

Chuyện này có chút không ổn, Diệp Thư Hoa nghĩ thầm, tạm thời bị phát thẻ người tốt không sao, nhưng cô không cho phép đối phương xem sự chủ động bày tỏ của cô là đùa giỡn. Dù sao cô cố gắng xoát độ hảo cảm mấy tháng trời, trên mặt anh Tống lại không có chút để ý, ý chính là mấy tháng nay cô đã uổng phí sức lực!

Chuyện này không được.

Cho nên Diệp Thư Hoa suy nghĩ một chút, phương diện khác cần nhập gia tùy tục, nhưng theo đuổi nam thần vẫn không thể quá uyển chuyển hàm xúc. Ít nhất phải để cho anh Tống biết tấm lòng và quyết tâm của cô, như vậy anh mới có thể nghiêm túc nhìn thẳng vào lời tỏ tình của cô.

Cụ thể nên làm thế nào đây?


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.