"Nói bậy." Vương Thúy Phân dở khóc dở cười trợn mắt nhìn cô một cái.
"Chẳng qua là ăn cơm muộn một chút mà thôi, mấy năm trước thu hoạch không được tốt, nhà nào cũng chỉ ăn hai bữa ăn, cũng không thấy ai c.h.ế.t đói."
Ý của Vương Thúy Phân là muốn cho Tiểu Muội quý trọng ngày tốt hiện tại, tranh thủ lại chăm chỉ tiết kiệm một chút, nhưng Diệp Thư Hoa nghe xong lời này chỉ biết là vỗ n.g.ự.c vui mừng: "Thật may nhà chúng ta không nghèo thành như vậy."
Con gái út ngu ngốc như vậy, Vương Thúy Phân giận đến mức trợn trắng mắt, nhưng bà ấy cũng không có cách nào, chủ động nói sang chuyện khác, ân cần hỏi: "Vậy một mình con trở về không sợ sao?"
"Không sợ, đi tới một nửa đúng lúc gặp được anh Tống, anh ấy có đèn pin, cho nên con mượn ánh sáng của anh ấy." Diệp Thư Hoa vừa nói, vừa đưa tay vào trong túi lục lọi một trận, móc ra một nắm kẹo sữa vui mừng chia sẻ.
"Mẹ, anh Tống lại cho con kẹo này."
Cô cũng không ngại ăn một mình, nhưng vẫn cảm thấy lưu lại cho mình một con đường sống tương đối tốt, bởi vì phòng của cô không giống như phòng ngủ chính của cha mẹ cô, ai cũng có thể đi vào. Lỡ như bị ai phát hiện hộp kẹo này, vậy thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Lén lén lút lút như vậy, đến tột cùng là vì ăn một mình, hay là che giấu chứng cứ cô "tự ý lấy của người khác"?
Dù sao hôm nay cô lấy được rất nhiều, dùng một nắm kẹo giải quyết nỗi lo về sau, Diệp Thư Hoa cảm thấy rất có trị giá.
Lại nói mẹ cô cũng không là người khác, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Diệp Thư Hoa thẳng thắng vô tư như vậy, vốn dĩ Vương Thúy Phân không suy nghĩ nhiều nhận lấy kẹo này, bỗng nhiên đầu đầy mơ hồ hỏi: "Tại sao Tiểu Tống lại cho con kẹo?"
"Không phải anh cả nói cho mẹ rồi sao? Buổi sáng anh Tống đã nói sẽ cho con kẹo mà." Diệp Thư Hoa có lý chẳng sợ.
DTV
"Đó là Tiểu Tống nói lời khách sáo, con còn tưởng thật?" Vương Thúy Phân nhìn con gái ngốc, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
"Hay là con thật sự đi mời Tiểu Tống tới làm khách, lại bị cậu ấy từ chối?"
Diệp Thư Hoa lên tiếng chối: "Tất nhiên không phải, con còn chưa kịp nói với anh ấy."
Vương Thúy Phân cũng đã nhận định suy đoán của mình, nhất định là Tiểu Tống từ chối, lại sợ cô dây dưa, không thể làm gì khác hơn là "cho kẹo trừ tai hoạ". Còn về chuyện Tiểu Muội chối bỏ thì do buổi trưa cô nhóc này nói tự tin như vậy tất nhiên bây giờ xấu hổ nhận thất bại.
Giải thích như vậy cũng không có vấn đề gì, Vương Thúy Phân thuận thế bỏ kẹo vào trong túi, giữ lại ăn tết đãi khách, đồng thời còn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Thư Hoa: "Kẹo mà Tiểu Tống cho tất cả đều ở chỗ này sao, hay là con còn giấu một ít?"
Diệp Thư Hoa chuẩn bị rất trọn vẹn, vô cùng chân thành lắc đầu nói: "Hết rồi ạ."
Vì chứng minh lời của mình, cô còn chủ động vạch hai cái túi áo cho mẹ cô nhìn.
Được xem là mẹ già đã nuôi lớn năm đứa con nghịch ngợm, kinh nghiệm của Vương Thúy Phân rất phong phú, tất nhiên sẽ không dễ dàng tin lời của Diệp Thư Hoa như vậy, rất nhanh bà nhớ đến hành động vội vàng về phòng mới vừa rồi của cô nhóc này. Bây giờ nhìn lại chỉ sợ không phải tìm nến, mà là giấu đồ đi. Bằng không bây giờ đến lượt con gái ngốc nhõng nhẽo làm nũng muốn kẹo từ bà ấy.
Chẳng qua Tiểu Muội giấu đồ cũng không sao, nể mặt cô chủ động giao ra, Vương Thúy Phân cũng không ngại nhắm một con mắt mở một con mắt. Chủ yếu là Vương Thúy Phân cũng không nghĩ đến Tống Thanh Huy lại hào phóng ra tay cho cả nửa cân kẹo. Ở trong mắt bà ấy, Tiểu Tống cũng chỉ có thể cho một hai nắm kẹo, cho nên Tiểu Muội cũng không giấu được mấy viên, bà ấy cần gì phải tích cực như vậy chứ?
Vương Thúy Phân nghĩ như vậy, cũng bỏ qua chuyện này, xoay người đi vào phòng bếp bưng đồ ăn còn ấm ra.
Diệp Thư Hoa nhìn bộ dạng cẩn thận của mẹ, ý thức được không đơn giản, đầy mong đợi tiến lên, tiếp đó trợn to hai mắt: "Thịt sườn ở đâu ra vậy ạ?"
Đang lúc nói chuyện, cô đã ngửi thấy mùi thịt nồng nặc, xương sườn mềm thơm dùng dầu chiên qua, cũng cho đồ gia vị rất đầy đủ, ngửi một cái còn làm cho người ta thèm hơn cả thịt kho lần trước mẹ cô làm. Diệp Thư Hoa tham ăn bắt đầu tự động chảy nước miệng, nhưng vẫn khó tin hỏi.
"Hôm nay là ngày gì vậy, mẹ lại chịu làm thịt sườn?"
"Nếu là mẹ, sẽ không làm thịt sườn cho con đâu." Vương Thúy Phân nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm vào thịt của cô, không nhịn được sẵng giọng nói.
Chỉ có một mình con nhóc này ăn cơm, cũng không cần lại đi ra ngoài tìm bàn, Vương Thúy Phân trực tiếp để xuống lò bếp, lại tự múc một chén cơm tới, dặn dò: "Ăn ít một chút, để lại cho cha con mấy miếng thịt sườn."