Trong lòng, ta âm thầm đếm. . . bảy mươi chín. . . tám mươi. . . tám mươi mốt. . .
Tám mươi mốt đạo thiên lôi kết thúc, lúc này mới được coi là phi thăng thành công.
"Thương Bắc, mau mở ra!"
Ta lo lắng muốn kiểm tra vết thương của Thương Bắc, nhưng hắn ta vẫn không nhúc nhích, không hề giải khai chú định thân trên người ta.
Tiếp theo đó, những tia sét đáng lẽ phải dừng lại vẫn cứ giáng xuống từng đợt.
Ta ngớ người, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thương Bắc dường như nhìn ra thắc mắc của ta, lên tiếng giải thích: "Công lực của sư tỷ đã tăng mạnh, có lẽ là thiên lôi phi thăng thượng tiên và phi thăng thượng thần cùng giáng xuống một lúc."
Phi thăng thượng tiên phải chịu sáu lần sáu, ba mươi sáu đạo thiên lôi; phi thăng thượng thần phải chịu chín lần chín, tám mươi mốt đạo.
Cộng lại là một trăm mười bảy đạo thiên lôi!
Lúc này ta đã khóc không thành tiếng: "Thương Bắc, đệ sẽ c.h.ế.t mất. . . Thả ta ra đi. . ."
. . .
Cuối cùng, một trăm mười bảy đạo thiên lôi đều đã giáng xuống xong, đám mây đen dày đặc tan đi, Đồ sơn lại trở nên sáng sủa, chú định thân trên người ta cũng tự động biến mất.
Ta lao đến ôm lấy hắn ta, lúc này thân thể hắn ta đã nát bét, đẫm máu.
Mặt hắn ta trắng bệch đến đáng sợ, nằm trong lòng ta, muốn giơ tay lau nước mắt cho ta, nhưng không sao nhấc nổi.
Rõ ràng ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn, vậy mà hắn ta vẫn an ủi ta: "Sư tỷ. . . đừng khóc. . . những vết thương này chẳng có gì đáng ngại. . . Ta. . . ta không sao. . . Sư tỷ. . ."
Nói xong, đầu hắn ta nhẹ nhàng tựa vào lòng ta, từ từ nhắm mắt lại: "Sư tỷ. . . tỷ. . . Tỷ ôm ta thêm một lúc nữa. . . Ta hơi mệt rồi. . ."
"Thương Bắc. . ."
Nước mắt ta rơi xuống từng giọt, từng giọt, ta gọi tên hắn ta từng tiếng, từng tiếng: "Thương Bắc. . . Đệ không được ngủ. . ."
Đang lúc ta định đưa Thương Bắc về Thiên đình tìm Lão Quân, thì đột nhiên có người từ phía sau đẩy ta ra.
Bích Nhan Thượng thần, người đáng lẽ phải đang nằm dưỡng bệnh trong đại điện của Lão Quân, lúc này lại đẩy ta ra và ôm Thương Bắc vào lòng.
Y phục vốn sạch sẽ của Bích Nhan Thượng thần trong chớp mắt đã bị nhuộm đầy vết m.á.u loang lổ.
"Thương Bắc!"
Nàng ta gọi khẽ tên hắn ta, Thương Bắc khẽ động đôi mi, nhưng không mở miệng đáp lại.
Nàng ta quay đầu lại, phẫn nộ nhìn ta, khi thấy mặt ta thì khẽ sửng sốt.
Sắc mặt nàng ta chẳng tốt hơn Thương Bắc là bao, rồi lên tiếng: "Năm đó ta mang ơn cứu mạng của mẫu thân ngươi và Tân Đình, nên những năm qua ta tình nguyện làm thế thân cho ngươi, chỉ cầu mong Thương Bắc được bình an thuận lợi."
Giọng nàng ta vô cùng đau đớn, gay gắt hỏi ta: "Nhưng Thương Bắc nợ ngươi điều gì? Tại sao vì ngươi mà phải chịu thiên lôi đến nỗi thành ra như thế này?"
"Xin. . . xin lỗi. . ."
Cổ họng ta nghẹn đắng, không thể nói nên lời.
Nàng ta cố gắng dùng thân thể nâng đỡ Thương Bắc, có lẽ vì cơn sốt cao hoặc vết thương chưa lành hẳn, thân hình nàng ta rõ ràng lảo đảo.
Ta vô thức tiến lên muốn đỡ lấy cả hai, nhưng bị Bích Nhan Thượng thần mạnh mẽ đẩy ra.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nàng ta lạnh lùng liếc nhìn ta: "Nếu Thương Bắc có mệnh hệ gì, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi."
Ta đi theo sau lưng hai người họ, không dám tiến lên, cho đến khi thấy Bích Nhan Thượng thần cưỡi mây đưa Thương Bắc vào đại điện của Lão Quân, ta mới hơi an tâm.
"Hoài Uyển tiên. . . Thượng thần?"
Tiểu tiên đồng trong điện Lão Quân thấy dáng vẻ của ta thì kinh ngạc sửa lời, rồi hướng về phía ta thi lễ: "Chúc mừng Hoài Uyển tiên tử phi thăng thượng thần."
Lúc này ta chẳng còn tâm trí nào để đáp lại lời chào, chỉ lo lắng nắm lấy tay hắn ta và hỏi: "Nếu tu vi chỉ mới là thượng tiên đã phải chịu đựng thiên lôi phi thăng thượng thần, liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Điều này. . ."
Tiểu tiên đồng lúng túng lên tiếng: "Tiểu tiên chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy, tiểu tiên không biết."