Trước buổi tổng duyệt chương trình liên hoan chào mừng Tết Nguyên Đán ở trường, anh trai xách hai túi to, lấy hết trang phục biểu diễn về nhà: “Tiếu Tiếu, ngày mai mang đến trường đi.”
Lâm Tiếu vui sướng hoan hô, mở túi ra, bỏ từng bộ quần áo một ra ngoài, sung sướng không thốt ra được thành lời.
Mấy bộ quần áo anh trai mang về nhà giống y xì trên sách.
Lâm Tiếu nhìn qua đã thấy ngay bộ nào là của nhân vật Romeo, lập tức mặc ngay lên người, soi gương: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ xem con có giống Romeo không?”
Lữ Tú Anh gật đầu: “Đẹp đấy.” Bà không ngờ là Lâm Tiếu mặc quần áo của con trai cũng đẹp như vậy, trông đầy khí thế.
“Lại đây, mẹ buộc tóc lên cho con.”
Từ khi lên cấp hai, Lâm Tiếu bắt đầu nuôi tóc dài, bây giờ đến mùa đông rồi, tóc của Lâm Tiếu đã bện vào được rồi. Lữ Tú Anh bốc lấy một ít kẹp tóc màu đen giúp Lâm Tiếu buộc tóc ra sau đầu, như thế trông sẽ ra dáng hơn.
“Các con diễn kịch trên sân khấu có cần hóa trang không?” Đột nhiên Lữ Tú Anh nghĩ ra vấn đề này: “Trước khi lên sân khấu mẹ sẽ tô cho con chút son.”
Lâm Tiếu: “Mẹ của Triệu Hiểu Long sẽ đến hóa trang cho bọn con.”
Sau khi các bạn biết tin anh trai của Lâm Tiếu đã lo xong trang phục biểu diễn, ngày hôm sau Triệu Hiểu Long liền thông báo với mọi người, trước khi biểu diễn mẹ của cậu sẽ hóa trang cho mọi người.
Vì Triệu Hiểu Long là “nữ chính” của vở kịch, nên hiển nhiên là cha mẹ của hai nhân vật chính muốn đi cùng nhau rồi.
Lâm Dược Phi lo xong trang phục biểu diễn là đã có thể đến tận nơi xem em gái biểu diễn, mẹ của Triệu Hiểu Long phụ trách hóa trang trước khi lên sân khấu nên cũng có thể đến tận nơi xem con mình biểu diễn.
“Vừa kịp xong cho buổi tổng duyệt toàn trường của các em vào ngày mai, khi tổng duyệt là các em đã có thể mặc trang phục biểu diễn rồi.” Lâm Dược Phi nói.
Nhưng Lâm Tiếu lại lắc đầu: “Không đâu, lúc tổng duyệt mà mặc thì bị bạn khác nhìn thấy rồi, chúng em muốn để dành bất ngờ đến phút cuối cùng.”
Lâm Dược Phi bật cười: “Các em cũng lo xa quá nhỉ.”
Lâm Tiếu: “Lớp nào cũng thế hết.” Lớp nào cũng đều đang giữ bí mật, lo là tiết mục của lớp mình bị lớp khác xem rồi học theo. Mỗi lớp đều có một địa bàn luyện tập riêng, nếu có học sinh lớp khác đi qua địa bàn luyện tập của mình thì sẽ dừng lại ngay.
Nhưng lớp nào biểu diễn tiết mục gì thì mọi người đều biết hết.
Lâm Tiếu nói với anh trai: “Lớp A2 và lớp A3 cùng nhau biểu diễn một tiết mục, hình như là đàn tranh và múa dân tộc.”
Lân Dược Phi ồ lên một tiếng: “Trường các em còn có bạn biết đánh đàn tranh và múa dân tộc á?”
Lâm Tiếu liền đáp: “Chắc chắn là kịch sân khấu của bọn em sẽ hay hơn.”
Lâm Dược Phi cười nói: “Em thích tranh dành vị trí số một từ bao giờ em thế?”
Lâm Dược Phi luôn thấy rằng em gái mình phải dùng một từ sau này dùng tới để miêu tả đó là “Phật hệ”, động lực cho việc học là cảm hứng chứ không phải là tranh đua vị trí đứng đầu với người khác.
Lâm Tiếu muốn thi được điểm tối đa cũng là tự so sánh với bản thân, chưa bao giờ so sánh với các bạn cùng lớp. Lần này thấy Lâm Tiếu bận tâm đến chương trình liên hoan chào mừng tết Nguyên Đán này như vậy, Lâm Dược Phi thấy hơi lạ.
Lâm Tiếu liếc nhìn anh trai, anh trai không thể hiểu được.
Trong hội thao lần trước, lớp A1 của Lâm Tiếu không giành được thứ hạng, lớp A2 và A3 đều giành được thứ hạng. Trong trường đã có những tin đồn mà Lâm Tiếu không muốn nghe, cái gì mà học sinh lớp học năm năm đều là lũ mọt sách, chỉ biết đọc sách thôi, chỉ có lớp A2 và lớp A3 mới là phát triển toàn diện Đức Trí Thể Mỹ.
Các bạn đều rất tức giận, với cương vị lớp trưởng nên Lâm Tiếu là người tức nhất.
“Chương trình liên hoan chào mừng tết Nguyên Đán lần này nhất định chúng ta phải quyết tâm vùng lên.”
“Nhất định phải hay hơn tiết mục của lớp A2 và lớp A3.”
Lúc này Lâm Dược Phi mới biết em gái chú trọng đến chương trình liên hoan lần này như vậy là vì sao, anh cổ vũ em gái: “Tiết mục lớp các em chắc chắn sẽ đạt giải nhất.”
Lâm Tiếu chú trọng đến chương trình liên hoan lần này như vậy khiến cho Lâm Dược Phi cũng bắt đầu hồi hộp.
Ngày 31 tháng 12, sáng sớm tinh mơ Lâm Dược Phi đã tỉnh giấc.
Lúc Lữ Tú Anh dậy, Lâm Dược Phi đã mua đồ ăn sáng về và ngồi bên cạnh bàn đợi rồi. Lữ Tú Anh đột nhiên nhìn thấy bóng người nên giật mình: “Úi trời, sao con dậy sớm thế?”
Lâm Dược Phi: “Con không ngủ được nữa.”
Lâm Tiếu không hồi hộp chút nào, bữa sáng uống một hơi hết một bát sữa đậu nành. Lâm Dược Phi cau mày: “Lúc đang biểu diễn tiết mục mà em buồn đi vệ sinh thì phải làm thế nào?”
Lâm Tiếu: “Tiết mục của lớp em trình diễn sau cơ, trước khi thay trang phục chắc chắn phải đi vệ sinh rồi.”
Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi, đứa bé phải lên sân khấu biểu diễn thì không hồi hộp tí nào, đứa lớn ngồi bên dưới xem biểu diễn lại hồi hộp không thôi.
Lâm Dược Phi lái xe đưa em gái và mẹ đến trường, ba người tách ra đi vào sân thi đấu trong nhà. Trong sân thi đấu trong nhà, sân khấu được dựng và bố trí đèn. Lâm Tiếu và các bạn ngồi ở khu vực lớp mình, Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh ngồi ở chỗ cô Dương dành riêng cho họ.
Hôm nay Lâm Dược Phi còn có một nhiệm vụ, anh cầm theo máy ảnh, phụ trách chụp ảnh khi Lâm Tiếu và các bạn biểu diễn kịch sân khấu.
Do đó cô Dương đã xếp cho Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh ngồi hai ghế ở giữa hàng ghế đầu, như vậy góc chụp mới đẹp.
Buổi liên hoan bắt đầu, bốn người dẫn chương trình hai nam hai nữ lên sân khấu, bắt đầu giới thiệu chương trình.
Lâm Dược Phi nói nhỏ: “Sao lại không để Tiếu Tiếu làm người dẫn chương trình?”
Lâm Dược Phi thấy người dẫn chương trình không xinh bằng em mình, giọng nói cũng không hay bằng em mình, trông cũng không lanh lợi như em mình.
Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Con thì em gái con cái gì chả nhất.”
Lữ Tú Anh thì thấy bốn người dẫn chương trình trên sân khấu ai ai cũng rất giỏi, tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể chủ trì cả một chương trình liên hoan của cả trường một cách tự nhiên như vậy. Nhưng trước chương trình liên hoan chào mừng Tết Nguyên Đán, cô Dương cũng đã hỏi qua Lâm Tiếu xem cô có muốn làm người dẫn chương trình không.
Chỉ là Lâm Tiếu không tham gia đào tạo và tuyển chọn người dẫn chương trình: “Làm người dẫn chương trình thì không thể diễn kịch sân khấu được, Tiếu Tiếu đã chọn kịch sân khấu.”
Lâm Dược Phi gật đầu: “Vậy thì kịch sân khấu vẫn hay hơn, kịch sân khấu là dùng tiếng Anh, người dẫn chương trình lại không nói tiếng Anh.”
Để chuẩn bị cho vở kịch sân khấu này, Lâm Tiếu đã phải dành rất nhiều thời gian học tiếng Anh, mỗi tối về nhà đều phải học hơn một tiếng đồng hồ. Học thuộc được rất nhiều từ đơn, ghi nhớ được rất nhiều mẫu câu nên trình độ tiếng anh có thể nói là đã tiến bộ vượt bậc.
Quan trọng nhất là, em gái dùng tiếng Anh để diễn kịch sân khấu cũng đủ để Lâm Dược Phi c.h.é.m gió với bạn bè rồi.
Chương trình liên hoan chào mừng Tết Nguyên Đán của trường Trung học số một được tổ chức rất tươm tất, Lữ Tú Anh thấy tiết mục nào cũng vượt quá cả mong chờ của bà: “Trẻ con bây giờ đều nhiều tài năng.”
Biết hát, biết nhảy, biết đánh đàn.
Đột nhiên Lữ Tú Anh thấy có chút hối hận: “Nhà mình lại chưa cho Tiếu Tiếu đi học các môn năng khiếu như hát, nhảy, đánh đàn, vẽ… nào cả.”
Lâm Dược Phi: “Tiếu Tiếu thích cái gì thì em ấy sẽ có cách học của em ấy. Thứ mà em ấy không hứng thú thì mẹ có bảo em ấy học cũng chẳng có tác dụng gì.”
Vì Lâm Tiếu chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với những thứ này, nên Lâm Dược Phi có thể chắc chắn rằng cô không hứng thú.
Xe đạp là ví dụ điển hình nhất, Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: “Xe đạp của Tiếu Tiếu đã mua được hai năm rồi, đến bây giờ em ấy vẫn chưa biết đi, em ấy không có hứng thú, bình thường đã không thích đạp rồi.”
Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn anh: “Đó là vì con tháo bánh phụ xe của Tiếu Tiếu sớm quá làm em nó sợ ngã.”
Lâm Dược Phi không tin: “Ngã một chút thì cũng có gì mà phải sợ, hồi còn nhỏ con trèo cây ngã bao nhiêu lần vẫn trèo bình thường đó thôi, vì con thích.”
“Nói trắng ra là Tiếu Tiếu không thích.”
Tiết mục đang diễn ra rất đặc sắc nhưng không có con mình tham gia nên Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều thấy hơi chán.
Rất nhanh, bọn họ nhìn thấy Lâm Tiếu cùng các bạn trong lớp từ chỗ ngồi đứng dậy, mang theo quần áo đi ra ngoài.
“Sao đi sớm thế? Còn lâu mới đến tiết mục của Tiếu Tiếu.” Lâm Dược Phi thấy kỳ lạ.
Lữ Tú Anh: “Thay quần áo rồi còn hóa trang nữa.”
Sau cánh gà, Lâm Tiếu thay xong quần áo, nhắm mắt lại để mẹ Triệu Hiểu Long hóa trang trên mặt cho. Cô Dương cũng đứng bên cạnh hỗ trợ, các bước trang điểm đơn giản như đánh phấn nền đều do cô Dương đảm nhận, còn những bước đòi hỏi kỹ năng cao hơn đều do mẹ Triệu Hiểu Long đảm nhận.
Mẹ của Triệu Hiểu Long cầm theo một cái túi to, bên trong toàn là các loại đồ hóa trang khác nhau.
Lúc này Lâm Tiếu mới ngẩng đầu lên và nhờ mẹ của Triệu Hiểu Long vẽ lông mày cho cô. Đuôi lông mày vẽ to ra một chút, đen hơn một chút, nét đáng yêu trên mặt Lâm Tiếu phút chốc bị mờ nhạt đi, thay vào đó là khí chất của một anh hùng.
Hóa trang xong, Lâm Tiếu soi gương, thấy người trong gương vừa giống mình lại vừa không giống mình, hóa trang thật là thần kỳ.
Mẹ của Triệu Hiểu Long hóa trang cho Lâm Tiếu vẫn chưa là gì, hóa trang cho Triệu Hiểu Long mới mất nhiều thời gian nhất và tỉ mỉ nhất.
Hóa trang xong, các bạn nhìn thấy Triệu Hiểu Long đều phì cười: “Juliet, Triệu Hiểu Long đã biến thành Juliet thật rồi.”