Lâm Tiếu quay đầu kêu Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng, về nhà thôi."
"Ư ư ư ư." Tiểu Hoàng trốn trong nhà của dì Đỗ.
"Tiểu Hoàng!" Lâm Tiếu đi tới định buộc dây vào cổ của Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng liền chui thẳng vào trong góc: "Ô ô ô ô!"
Tiểu Hoàng nhất quyết muốn ở lại nhà dì Đỗ.
"Tiểu Hoàng, em không muốn về nhà với chị sao?" Lâm Tiếu không dám tin, rõ ràng lúc cô tới nhà dì Đỗ, Tiểu Hoàng vừa thấy cô đã kích động tới mức quấn lấy chân cô không rời.
Lâm Tiếu bối rối, Tiểu Hoàng mới ở nhà dì Đỗ được mấy ngày đã không thèm trở về nhà nữa rồi sao? Không phải đều nói chó con trung thành với chủ nhân nhất sao?
Con trai của dì Đỗ là Tiểu Lỗi thấy một màn này liền cười ha ha: "Tiểu Hoàng, đừng đi, ở lại đây thì tao sẽ cho mày được ăn ngon."
Ánh mắt của Lâm Tiếu chợt lóe lên, chẳng lẽ là bởi vì ở nhà dì Đỗ được ăn nhiều hơn nên Tiểu Hoàng mới không muốn về nhà giảm cân?
Lâm Tiếu đứng ở ngoài cửa, cầm dây xích chó nói: "Tiểu Hoàng, cùng chị về nhà ăn thịt nè."
Lỗ tai của Tiểu Hoàng lập tức dựng thẳng lên, hai mắt mở to nhìn Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu nói tiếp: "Về nhà được ăn thịt, chị sẽ nấu gan gà cho em và trộn gan gà với cơm."
"Còn có thịt bò nữa, bỏ cơm vào trong canh thịt bò với siêu nhiều thịt bò luôn."
Chỉ với nhiêu đó, Tiểu Hoàng đã ngay lập tức chạy thẳng về phía Lâm Tiếu, chui đầu vào dây xích.
Lâm Tiếu buộc chặt dây xích của Tiểu Hoàng sau đó tạm biệt dì Đỗ rồi dắt Tiểu Hoàng trở về nhà. Cửa chống trộm đóng lại một cái rầm, Lâm Tiếu nở một nụ cười với Tiểu Hoàng: "Được rồi, quá trình giảm cân chính thức bắt đầu."
Tiểu Hoàng ngơ ra.
Mặc dù nó nghe không hiểu hai chữ giảm cân nhưng nhìn biểu hiện của Lâm Tiếu và nghe giọng nói của cô, nó liền biết mình đã bị dính bẫy.
"Gâu gâu gâu gâu." Tiểu Hoàng chạy đến trước cửa nhưng cửa chống trộm đã bị khóa, Tiểu Hoàng không mở ra được.
"Gâu gâu gâu gâu." Tiểu Hoàng đau khổ nằm xuống ổ chó của mình, đưa m.ô.n.g về phía Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu cười ha ha.
Lữ Tú Anh nhìn Tiểu Hoàng quả thật đã bị tổn thương, bà liền dỗ dành Tiểu Hoàng: "Không giảm cân nữa, bây giờ không cần phải giảm cân."
"Lỡ béo lên một chút rồi thì thôi, vẫn còn đang trong dịp Tết mà, chờ đến khi qua Tết thời tiết ấm lại đi rồi giảm cân cũng được."
"Cũng không cần phải ăn ít lại, ăn giống như trước là được rồi, mỗi ngày đi bộ hai vòng là được." Lữ Tú Anh đã lên kế hoạch xong.
Dĩ nhiên cũng đừng nghĩ tới chuyện giả bộ như ở nhà dì Đỗ để được ăn ngập mồm, bữa ăn mỗi ngày của Tiểu Hoàng vốn đã rất cân bằng, hiện tại lại bị tăng cân, thế là Lữ Tú Anh cũng không thể cho nó thêm đồ ăn được.
Mỗi lần dắt chó đi dạo, lúc đi ngang qua ngã ba trước cửa nhà dì Đỗ, Tiểu Hoàng liền co chân bốn cẳng chạy về phía nhà dì Đỗ, nó còn ngẩng đầu sủa gâu gâu về phía cửa sổ nhà dì Đỗ.
Hàng xóm trên lầu nhà dì Đỗ đều biết đến Tiểu Hoàng, vừa nghe thấy tiếng sủa của Tiểu Hoàng liền mở cửa sổ ra xem, mỉm cười chào hỏi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, Tiểu Hoàng lại muốn trở về nhà của Tiểu Đỗ để được ăn uống no say nữa rồi đó."
Con trai của dì Đỗ là Tiểu Lỗi cũng nói với Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, đưa Tiểu Hoàng cho tớ nuôi mấy ngày đi, khi nào tựu trường tớ sẽ trả lại cho."
Lâm Tiếu dùng sức kéo Tiểu Hoàng trở về: "Tiểu Hoàng, mau về nhà thôi."
"Em mà không nghe lời nữa thì đừng mong hôm nay có thịt ăn."
"Ư ư ư." Tiểu Hoàng tủi thân đi theo Lâm Tiếu.
Sau khi Lâm Tiếu về nhà, có rất nhiều hàng xóm tới nhà cô chúc Tết. Lâm Tiếu vốn tưởng rằng chúc Tết chỉ diễn ra vào sáng mùng một Tết, sau đó mẹ cô nói cho cô biết rằng chúc Tết vào những ngày đầu gọi là chúc Tết sớm, còn muộn hơn một chút thì gọi là chúc Tết muộn.
"Chỉ cần chưa qua tháng Giêng là được." Lữ Tú Anh nói.
Năm ngoái chỉ có dì Đỗ và dì Tề tới nhà chúc Tết, năm nay lại có rất nhiều người tới nhà chúc Tết, có người Lâm Tiếu thấy quen cũng có người cô cảm thấy không quen.
Lúc chúc Tết, mọi người có nói chuyện phiếm vài câu, mẹ cô thường xuyên nhắc đến chuyện Lâm Tiếu diễn kịch bằng tiếng Anh ở trường, bà còn bảo cô nói vài câu thoại cho mọi người ở đây xem.
Lúc đầu Lâm Tiếu vẫn còn có chút không quen với lời thoại nhưng sau khi cứ phải nói đi nói lại nhiều lần, cô dần trở nên lưu loát hơn.
Đây là lần đầu tiên bà ngoại của Lâm Tiếu thấy Lâm Tiếu diễn kịch, tuy bà ngoại của cô nghe không hiểu tiếng Anh nhưng bà vẫn cảm thấy Lâm Tiếu diễn rất tốt: "Lời thoại bằng tiếng Anh rất trôi chảy."
Ngay sau khi Lâm Tiếu mang bộ đồ mà mình sẽ mặc trên sân khấu về nhà, mẹ cô đã giặt sạch sẽ và treo trong tủ quần áo. Lâm Tiếu muốn vào trong phòng thay quần áo biểu diễn cho mọi người xem nhưng mẹ cô lại nói chuyện đó không cần thiết: "Con làm vài động tác và nói hai câu thoại là được rồi, không cần phải thay đồ đâu."
Khi có khách đến nhà, bà cũng chẳng gọi Lâm Tiếu tới diễn lại vở kịch nữa. Lâm Tiếu đợi mẹ gọi mình nhưng mà chờ đến khi khách rời đi cô vẫn không thấy bà lên tiếng.
Sau khi khách rời đi, Lâm Tiếu khó hiểu hỏi: "Mẹ ơi, tại sao khi nãy dì Lưu tới, mẹ lại không kêu con diễn kịch nữa vậy?"
Lữ Tú Anh vuốt tóc Lâm Tiếu: "Dì Lưu của con đến chúc Tết là vì có chuyện khác, dì ấy không có tâm trạng xem con biểu diễn."
Lâm Tiếu rất nhanh liền phát hiện ra quy luật, những vị khách mà mẹ không gọi cô ra biểu diễn đều là những người đã bị sa thải, bọn họ đến nhà cô chúc Tết đều là vì muốn hỏi thăm anh trai cô có công việc nào có thể giới thiệu cho họ vào làm được hay không.
Trước đây có một số người từ chối đến nhà khách để làm bồi bàn, dù bây giờ họ có hối hận và muốn đến đó làm việc thì nhà khách cũng đã tuyển đủ người từ lâu rồi.
Lâm Dược Phi chỉ có thể nói với mọi người rằng: "Nếu sau này còn có cơ hội như vậy nữa thì tôi nhất định sẽ báo cho mọi người biết."
"Nếu sau này có còn thì nhất định phải báo ngay cho tôi biết nha." Vẻ mặt của mỗi người trước khi rời khỏi nhà Lâm Tiếu đều vô cùng khẩn thiết nói.
Năm ngoái dì Tề có tới nhà Lâm Tiếu để chúc Tết, tuy năm nay có rất nhiều người tới nhà Lâm Tiếu chúc Tết nhưng lại không có dì Tề.
Lữ Tú Anh cầm quà mang về từ Hải Nam đi tìm dì Tề, Lâm Tiếu đi chung với bà, cô cũng có quà muốn tặng cho Phùng Bảo Nguyệt.
Nhìn dì Tề có chút tiều tụy, Phùng Bảo Nguyệt cũng uể oải không kém, ngáp liên tục mấy cái.
Lâm Tiếu lấy vòng tay vỏ sò đưa cho Phùng Bảo Nguyệt, Phùng Bảo Nguyệt rất thích món quà này, cô bé lập tức đeo vào tay.
"Ngoài biển có đẹp không?" Phùng Bảo Nguyệt hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu: "Đẹp lắm."
Phùng Bảo Nguyệt cũng muốn được đi ngắm biển, nhưng cô bé biết bây giờ mình không thể đề cập đến chuyện này vì trong nhà chỉ có một mình cha đi làm kiếm tiền. Lúc trước cha mẹ còn bởi vì vấn đề ai là người giữ tiền mà cãi nhau, Phùng Bảo Nguyệt biết rõ trong nhà mình không có tiền để đi du lịch.
"Chờ sau này tớ lớn lên và đi làm, tớ cũng sẽ đi biển." Phùng Bảo Nguyệt khẽ nói.
Lâm Tiếu nói bây giờ Phùng Bảo Nguyệt không thể làm được. Vì cha mẹ cãi nhau nên buổi tối Phùng Bảo Nguyệt không ngủ được, bài tập nghỉ đông cũng không có tâm trạng để làm.
Chờ đến khi sau này cô bé lớn lên thì có thể làm được rồi, cô bé có thể có một cuộc sống thật tốt, tự mình kiếm tiền đi biển và dĩ nhiên Phùng Bảo Nguyệt cũng hy vọng cha mẹ mau mau trở về như trước kia, chờ đến khi cô bé trưởng thành rồi thì cha mẹ cũng không còn gây gổ với nhau nữa.
Mùng mười tháng Giêng, các cửa hàng trung tâm mua sắm ở bên ngoài đều đã mở cửa, trừ những nơi khác phải chờ tới hết ngày mười lăm tháng Giêng mới được mở, trên đường phố cơ bản đã khôi phục lại như ngày thường.
Lâm Dược Phi mang mấy cuộn phim lấy ở ngoài biển về đến tiệm chụp ảnh rửa hình, anh trả tiền rồi cầm hóa đơn mang về nhà, ba ngày sau đến lấy hình.
Anh cũng là người đi lấy hình về, Lâm Dược Phi đặt túi giấy đựng một xấp ảnh dày lên trên bàn ăn.
"Bà ngoại, mẹ, Tiếu Tiếu, mọi người tới xem thử đi." Lâm Dược Phi vừa dứt lời liền chột dạ sờ sờ mũi sau đó anh trở về phòng của mình.
"Để con xem, để con xem thử coi sao." Lâm Tiếu, mẹ và bà ngoại đều tụ lại lấy xấp hình dày cộm từ trong túi giấy ra.
"Lựa tấm nào đẹp đẹp một chút, rửa thành hai tấm ảnh lớn để mẹ đóng khung và treo trong nhà." Lữ Tú Anh nói: "Rửa thêm hai bức ảnh nữa để dưới tấm kính bàn làm việc của mẹ."
"Mẹ ơi, con cũng muốn có hai tấm khoe với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân." Sau khi Lâm Tiếu về nhà, cô đã gọi điện thoại cho Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân kể với hai người họ rằng mình đã thấy cá heo ở trên biển.
Vương Hồng Đậu không tin, Lâm Tiếu nói chuyện với Vương Hồng Đậu xong liền chờ đến khi ảnh được rửa ra rồi cô lập tức đưa ảnh cho cô bé xem. Sau đó Vương Hồng Đậu nhanh trí nói: "Lâm Tiếu, tụi mình đổi hình cho nhau đi."
Lâm Tiếu cho Vương Hồng Đậu một tấm ảnh, Vương Hồng Đậu cũng cho Lâm Tiếu một tấm ảnh, cất giữ ảnh của đối phương thật tốt.
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu trao đổi ảnh với nhau đương nhiên cũng không thể thiếu Diệp Văn Nhân, sau khi Diệp Văn Nhân nghe nói về đề xuất này đã chọn ra một bức ảnh cũng là bức ảnh cô bé chụp khi đi du lịch.
Mẹ cô lấy ảnh từ trong túi giấy ra, ánh mắt Lâm Tiếu đầy chờ mong nhìn theo, bức ảnh đầu tiên là ảnh Lâm Tiếu đứng chống hông trên bãi cát nhìn rất oai phong.
Tiếp theo là ảnh Lâm Tiếu và mẹ chụp chung, Lâm Tiếu chụp với bà ngoại, còn có một số ảnh không chụp người mà chỉ chụp phong cảnh, khi Lâm Tiếu nhìn thấy tấm ảnh biển rộng vô tận cùng với chim hải âu trắng, cô lập tức chờ mong xem những bức ảnh ở phía sau: "Đây là những bức ảnh khi chúng ta ra khơi."