Tổng hợp những tình huống này, điểm thi đại học của Thẩm Vân thấp hơn điểm dự đoán mười mấy điểm, so với năm trước còn thấp hơn hai điểm, điều này rất nguy hiểm.
Chỉ có Lâm Tiếu là lạc quan nhất trong nhà: “Chưa có điểm chuẩn vẫn còn hi vọng.”
“Dù có thật sự thi không đậu đại học, cũng không có vượt qua điểm chuẩn, cũng có thể chỉ đau buồn mấy ngày là xong.”
Vẻ mặt Lâm Dược Phi bất đắc dĩ: “Em nói nhảm cái gì vậy?”
Lâm Tiếu cảm thấy mình nói rất có lý, có thể bớt buồn ngày nào hay ngày đó.
Vài ngày sau, điểm chuẩn của từng ngành trong kỳ thi đại học được công bố.
Người quen trong Cục Giáo dục gọi cho Lâm Dược Phi: “Chúc mừng, chúc mừng, điểm chuẩn của đại học chính quy năm nay là 514 điểm, Thẩm Vân 521 điểm, cao hơn 7 điểm so với điểm chuẩn đại học chính quy. Điểm này rất có hi vọng.”
“Chí Viễn báo cáo như thế nào? Nguyện vọng một là đăng ký trường nào?”
Lâm Dược Phi không thể tin vào tai của mình: “Điểm chuẩn đại học chính quy năm nay thấp hơn năm ngoái nhiều như vậy sao?”
Anh nói năng lộn xộn: “Trường đại học tỉnh, trường đại học tỉnh, trường Thẩm Vân nộp đơn cho chính là trường đại học tỉnh của chúng ta.”
“Rất có hi vọng, cực kỳ có hi vọng.” Người kia nói.
“Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu.” Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dược Phi kích động nhìn em gái mình: “Em thật sự đã đoán trúng rồi.”
“Điểm chuẩn năm nay thấp hơn rất nhiều so với năm trước, chị Tiểu Vân rất có hi vọng vào đại học.”
Nửa tháng sau, Thẩm Vân nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường đại học tỉnh.
Cô ấy được nhận vào khoa chính quy trọng điểm, vốn là trường đại học tỉnh, nguyện vọng 1 là do cô tự điền.
Mùa hè năm nay là kỳ nghỉ hè vui vẻ nhất mà Lâm Tiếu trải qua.
Tin vui cứ từng tin từng tin nối tiếp nhau đến.
“Cuộc thi thử thi tốt, bài tập về nhà nghỉ hè cũng không có.
Ba môn thi đua đều giành được giải thưởng, đài phát thanh địa phương đến phỏng vấn.
Chị Tiểu Vân lên đại học, chị ấy và anh sắp đính hôn.
Nhà họ Lâm có con gái trưởng thành, tự do tự tại như một cánh bướm.”
Lữ Tú Anh nhìn thấy những câu thơ Lâm Tiếu viết trong nhật ký, chỉ vào dòng cuối cùng cười ha ha: “Thật là một mớ lộn xộn.”
Vào mùa hè năm mười ba tuổi Lâm Tiếu lần đầu tiên nghênh đón kỳ kinh nguyệt đầu tiên.
Mẹ đã sớm nói với cô việc có kinh nguyệt là như thế nào, trong lớp có hơn phân nửa các bạn học nữ có kinh nguyệt. Lúc Lâm Tiếu có kinh nguyệt cô đang chơi máy chơi game Tiểu Bá Vương ở nhà, giữa các trận đấu cô đi vệ sinh mới phát hiện vết máu, Lâm Tiếu ngồi trên bồn cầu gọi mẹ: “Mẹ, mẹ ơi, con tới kỳ kinh nguyệt.”
Lữ Tú Anh nghe thấy âm thanh, vội vàng lấy băng vệ sinh mình thường dùng trong ngăn tủ ra, muốn dạy cho Lâm Tiếu cách sử dụng. Mẹ mở gói ra, Lâm Tiếu nhìn thoáng qua đã biết cách sử dụng: “Mẹ, con biết dùng rồi.”
Loại Lữ Tú Anh dùng là băng vệ sinh thẳng không có cánh, giá lúc mới bán là bảy hào một gói, một gói có mười sáu miếng. Sau lại lên giá mấy lần, bây giờ là hơn bốn đồng một gói.
Dùng băng vệ sinh cũng chỉ là việc trong mấy năm gần đây, trước đó Lữ Tú Anh sử dụng loại giấy dùng cho phụ nữ có giá mười lăm xu một gói.
“Con dùng cái này của mẹ trước, mẹ sẽ mua cho con loại băng vệ sinh trên TV.” Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu.
Gần đây trên TV luôn có quảng cáo về “Băng vệ sinh tự do như những cánh bướm”, có cánh không bị thấm ra ngoài. Bây giờ Lâm Tiếu đã đến kỳ kinh nguyệt, Lữ Tú Anh muốn mua thứ tốt nhất cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu muốn cùng ra ngoài mua đồ với mẹ, Lữ Tú Anh bảo cô ở nhà nghỉ ngơi: “Con đừng chạy ra ngoài, ngồi ở trên sô pha đi, không thoải mái thì lên giường nằm."
“Mẹ sẽ mua về cho con ít đường đỏ, nấu cho con nước đường đỏ.”
Lâm Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, căn dặn mẹ: “Mẹ mua nhiều một chút, loại đó mẹ cũng dùng được.”
Lâm Tiếu biết băng vệ sinh mà mẹ mua cho cô tốt hơn, cũng đắt tiền hơn.
Lữ Tú Anh gật đầu đồng ý: “Được, sau này mẹ cũng dùng loại đó.” Lữ Tú Anh cũng không phải không nỡ tiêu tiền, chỉ là bà đã quen dùng băng vệ sinh thẳng rẻ tiền, chẳng qua là không muốn đổi.
Đương nhiên Lữ Tú Anh cũng muốn tiết kiệm tiền, nhưng bà dùng băng vệ sinh đắt tiền cho Tiếu Tiếu, nhất định trong lòng Tiếu Tiếu không thoải mái, vậy nên dứt khoát dùng loại giống nhau.
Lữ Tú Anh đi nhanh về nhanh, mang theo băng vệ sinh và đường đỏ về nhà, nói với Lâm Tiếu: “Mấy ngày nay phải thay thường xuyên.”
Không chỉ là sợ thấm ra ngoài, mà còn vì thân thể khỏe mạnh.
Lữ Tú Anh pha một cốc nước đường đỏ, để Lâm Tiếu cầm cốc trên tay: “Nhân lúc còn nóng, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ uống hết.”
Bà ngoại ở bên cạnh cũng gật đầu: “Nước đường đỏ là hiệu quả nhất.”
Bà ngoại nói với Lâm Tiếu: “Khi bà còn nhỏ, nước đường đỏ là thuốc chữa bệnh.” Bất kể là bị bệnh gì đều có thể uống nước đường đỏ để chữa bệnh. Nếu uống nước đường đỏ còn chưa khỏe, vậy thì thêm một quả trứng gà, nếu uống nước đường đỏ và ăn trứng gà còn chưa khỏe, thì đó là bệnh nặng không thể trị khỏi.
Bà ngoại và mẹ cùng nhau khuyên Lâm Tiếu, nhân lúc còn nóng mau uống hết, đừng để nguội.
Lâm Tiếu nhíu mày, nhưng mà hiện tại đang là mùa hè, dự báo thời tiết nhiệt độ cao đến ba mươi tám độ.
Thế nhưng mẹ nhất quyết bảo: “Mau uống nóng cho ấm bụng đi, mỗi ngày ở nhà đều bật điều hòa, lúc tới kỳ kinh nguyệt không thể bị lạnh.”
Mẹ còn tăng điều hòa nhiệt độ trong phòng lên 2 độ, Lâm Tiếu cảm thấy 25 độ là vừa vặn mà đã tăng lên 27 độ.
Còn cầm một đôi tất mỏng cho Lâm Tiếu mang: “Mang tất vào, tháng sau lúc đến kỳ sẽ bị lạnh chân đó, lại đau bụng nữa.”
Lâm Tiếu bị ép uống một cốc nước đường đỏ nóng, mang tất mỏng trong phòng điều hòa 27 độ, uất ức nói: “Mẹ ơi, con nóng quá.”
Lữ Tú Anh: “Tâm tĩnh tự nhiên sẽ mát.”
“Còn nữa, trong mấy ngày hành kinh tới, con không được ăn kem que.”
“Kem que, dưa hấu ướp lạnh, đồ uống có đá, tất cả những thứ này đều không thể ăn được.”
Lâm Tiếu ngã người trên sô pha: “A, kinh nguyệt thật là phiền phức.”
“Nếu như mùa hè không có kinh nguyệt thì tốt rồi.” Lâm Tiếu nguyện ý vào mùa đông đến nhiều hơn mấy lần, dù sao mùa đông cô cũng rất ít ăn đồ ăn lạnh, mùa đông là phải ăn đồ ăn nóng hầm hập.
Lữ Tú Anh cười, Lâm Tiếu đã lớn như vậy mà vẫn giống như khi còn bé, thích nằm mơ giữa ban ngày.
Đột nhiên, Lâm Tiếu bật dậy từ trên ghế sô pha đứng lên: “Mẹ ơi, mẹ đo chiều cao của con đi.”
Lâm Tiếu đã sớm nghe nói sau khi có kinh nguyệt sẽ không thể phát triển thêm nữa, cô thực sự muốn biết hiện tại mình cao bao nhiêu.
Lâm Tiếu cởi giày và đứng cạnh khung cửa nơi đo chiều cao của cô, sau khi Lữ Tú Anh nhìn thấy vội vàng bảo cô mang giày vào: “Đừng để bị cảm lạnh.”
“Cứ mang giày đo, trừ đi độ dày của đế giày là được rồi.”
Lữ Tú Anh đặt cây thước trên đỉnh đầu của Lâm Tiếu, dùng bút chì vẽ một đường trên khung cửa, bảo Lâm Tiếu đi ra ngoài lấy thước dây ra đo chiều cao.
“1m67, trừ đế giày 2 cm, hiện tại là 1m65.” Lữ Tú Anh hài lòng với chiều cao này: “Như này cũng không cao lắm, nhiêu đây đã đủ rồi.”
Lâm Tiếu vẫn cảm thấy chưa đủ.
Anh trai cao hơn 1m8, nếu như cô hơn 1m6, sau này ở trước mặt anh sẽ là tên lùn.
“Con muốn cao đến 1m7.” Lâm Tiếu nắm chặt nắm tay.
Lữ Tú Anh cười: “Được, vậy con mỗi ngày uống sữa tươi, ba ngày sẽ cho con uống một lần Cola Cao.”
Lâm Tiếu rất thích uống Cola Cao, nhưng cô không thể uống nó mỗi ngày, thể chất của cô dễ bị nóng trong, mấy ngày liên tiếp uống Cola Cao sẽ bị chảy m.á.u mũi.
“Tiếp đó con lại chạy bộ và nhảy dây, nhưng mà trong mấy ngày này không được nhảy dây, không thể vận động mạnh trong những ngày này."
Cái này không được, cái kia cũng không thể, Lâm Tiếu cảm thấy mình giống như Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành Sơn, Bạch nương tử bị trấn ở Lôi Phong tháp không được tự do.
Cũng còn may là khi có kinh nguyệt còn có thể chơi máy chơi game Tiểu Bá Vương.
Mẹ thấy Lâm Tiếu buồn chán nên hiếm khi không hạn chế thời gian Lâm Tiếu chơi máy chơi game, cô vui vẻ chơi cả ngày.
Ban đêm trước khi đi ngủ, Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu lót hai miếng băng vệ sinh, phía trước một miếng phía sau một miếng, trước sau chồng lại một chỗ.
“Làm như thế này tuy lâu một chút nhưng không dễ bị thấm ra ngoài.”
Lữ Tú Anh cũng đặt một chiếc đệm nhỏ dưới người Lâm Tiếu, bà thực sự không có lòng tin đối với tư thế ngủ của Lâm Tiếu.
Khi còn nhỏ ngủ cùng giường với bà ngoại, cô đá vào đùi bà ngoại làm chân bà đỏ một khoảng. Hiện tại đã trưởng thành cũng không thành thật, ban đêm khi ngủ say xoay người giống như kim đồng hồ chạy.
Nếu không ngủ cùng với Lữ Tú Anh trên một chiếc giường, không gian có hạn, Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu có thể xoay từ đầu giường đến cuối giường, lại từ cuối giường chuyển đến đầu giường.
Lâm Tiếu cam đoan với mẹ: “Mấy đêm nay con nhất định sẽ ngủ đàng hoàng.”
Lữ Tú Anh: “Quên đi, con cũng không kiểm soát được. Con ngủ yên yên ổn ổn, đệm giường nhỏ bị bẩn cũng dễ tháo ra giặt.”
“Cả ngày hôm nay không đau sao?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không đau.”
Lữ Tú Anh: “Không khó chịu sao?”
Lâm Tiếu: “Không có khó chịu.”
Lữ Tú Anh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy xem ra con cũng không bị đau.”
Bà ngoại ở bên cạnh mở khăn mặt ra nói: “Giống với mẹ con, mẹ con bình thường cũng không đau.”
“Mùa đông mà mẹ con còn muốn giặt quần áo kia mà, giặt ga giường, quần áo bẩn thay trong nhà qua đêm cũng không gác lại được.”
Lúc trước Lý Vân Châu mắng Lữ Tú Anh vì chuyện này cũng không ít.
“Nước mùa đông lạnh thấu xương, bà hỏi mẹ cháu có đau không, mẹ cháu nói không đau. Cũng không biết là có không đau thật không, nhưng vẫn là nhất định phải mạnh miệng.”
Bà ngoại nói: “Bà trước kia mỗi lần đều đau cả ngày.”